Chờ cho Bích đi được một lát, Trần Long mới bình thản quay trở về, chỉ là lúc này bầu không khí trong phòng đang gương cung bạt kiếm.
“Tôi không muốn mất thời gian với mấy lũ ngốc, các cô mau rời khỏi đây!”
Trần Long nhìn thấy một cô gái cực kỳ xinh đẹp vừa chỉ tay về phía nhóm nữ sinh vừa hô lên một câu như vậy.
Nhóm nữ sinh tất nhiên là không chịu đi, mỗi người nhao nhao một câu.
“Cô là ai? Phòng này chúng tôi đã đặt trước!”
“Chính phải! Chúng tôi đang liên hoan thì cô tự tiện xông vào sau đó đuổi chúng tôi ra ngoài là sao?”
…
“Tôi mặc kệ! Xưa nay những thứ tôi muốn thì đều phải có được, các cô không tự nguyện rời đi, vậy thì để tôi gọi quản lý đuổi các cô đi!”
Băng sơn mỹ nữ rất bá đạo nói một câu như vậy, này dùng từ ‘băng sơn mỹ nữ’ để hình dung cô gái này rất không sai.
“Lý Phi Tuyết: 21 tuổi, du học sinh.
Nhan trị: 96.
Lực chiến: 70.
Độ hảo cảm: -50.”
Không hổ là băng sơn mỹ nữ, cho dù chưa gặp nhau lần nào cũng có -50 độ hảo cảm.
Này là có bao nhiêu thù hận loài người à?
Mặc dù cô gái này rất bá đạo, rất ngang bức, thế nhưng nhan trị 96 điểm làm Trần Long không khỏi bớt thêm chút thời gian đi thưởng thức thêm một chút.
Nhan trị 96 điểm đã là đỉnh cấp mỹ nữ, minh tinh ca sĩ nhan trị cũng chỉ ở mức 95, 96 là cùng.
Cao hơn nữa là cấp độ thần tiên tỷ tỷ, là tiên nữ hạ phàm, này không chỉ cần vẻ đẹp bên ngoài mà còn phải có thêm khí chất hơn người bù đắp thêm vào mới được.
Dời mắt khỏi băng sơn mỹ nữ, Trần Long quan sát xung quanh thì phát hiện ra nơi đây là một phòng hát, rất vip phòng hát, nhìn tổng thể không khác gì một quán bar thu nhỏ loại kia.
Không chỉ có bàn ghế sô pha êm ái chứa được cùng lúc mười mấy người mà còn có màn hình to lớn treo trên tường, hai bên là hai bể nước phản chiếu ánh sáng làm cho cả căn phòng đều trở lên mờ ảo.
Lúc này trong phòng lại có thêm người đi vào, là Nguyễn Văn Thành, theo sau hắn còn có một tên trung niên mập mạp.
Trung niên mập mạp hùng hùng hổ hổ xông vào, thế nhưng khi nhìn rõ băng sơn mỹ nữ là ai, hắn liền lập tức đưa ra một cái khuôn mặt hòa ái.
“Ai nha! Bà cô của tôi làm sao đến mà không thông báo trước?”
Lý Phi Tuyết hừ nhẹ một tiếng:
“Bây giờ thông báo không được sao? Tôi muốn cái phòng này, có vấn đề gì không?”
“Cái này đương nhiên là không có vấn đề!” Mập mạp trung niên vừa nói vậy, trong phòng mấy cái nữ sinh liền đổ dồn ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía Thành.
“Không phải nói nơi này do Thành làm chủ sao?”
“Đúng vậy! Chúng ta rõ ràng đang bị đuổi ra à!”
“Thành đâu? Sao không lên tiếng?”
Lời này vừa thốt ra, mọi người mới đổ dồn ánh mắt về phía Thành, có thể là lúc này Thành giống như đang ở thế giới khác.
Hắn sững sờ nhìn như si như say về phía Tuyết, khuôn mặt phớt hồng, nếu nhìn kỹ khóe miệng còn có thể thấy nơi đó đang tràn ra vài tia óng ánh chất lỏng.
Bệnh mê gái tái phát?
Tuyết cảm giác có người nào đó đang nhìn mình cho nên ngoái đầu tới, này
vừa nhìn thì bản thân cô cũng không khỏi ngây dại.
Thế gian lại có như thế cực phẩm?
Ánh mắt hai người vừa va chạm liền lóe ra tia lửa, lại giống như phát điện, cảm tưởng được chúng ngay ở giữa không khí va chạm vào nhau phát ra những tiếng kêu xoẹt…xoẹt..
Trần Long vừa nhìn cũng không khỏi trợn mắt ngoác mồm, làm sao lại?
Cái này gọi là tình yêu sét đánh sao?
Trần Long nhận ra bản thân trước đó phán đoán sai lầm, cái này băng sơn mỹ nữ không phải là thù hằn nhân loại mà là chỉ thích trai đẹp.
Không phải là đẹp trai một chút thôi sao? Lên giường có được khỏe mạnh, có được dai sức như ta không…
Trần Long trong lòng rất không thoải mái, không sai, Nguyễn Văn Thành nhan trị cũng 96 điểm, ngoại hình thì trắng trẻo, làn da mềm mại, so với minh tinh Hàn Quốc còn mềm.
Đã đẹp trai lại còn nhà giàu, cái này còn có để cho người khác có bạn gái nữa hay không?
Trong phòng yên tĩnh rất lâu, chỉ có Thành và Tuyết cặp trai xinh gái đẹp này lẫn nhau dùng mắt phát điện, chờ lâu như vậy còn không có dấu hiệu kết thúc, mập mạp trung niên ho khan một cái.
“Khục… Cái kia cậu Thành à! Chuyện này cậu có thể dàn xếp sao?”
“À! Được! Khục… Cái kia mình mời các bạn qua bên kia ăn buffer.”
Thành quay sang nói với đám bạn trong lớp, nhìn ý này là muốn nhường lại phòng này cho Tuyết, mà Tuyết sau khi nghe xong, khuôn mặt hồng hào, giọng nói cũng mềm đi không ít.
“Cái kia… Nếu không tôi nhường lại phòng này cũng được… Chỉ cần cậu ăn chung với tôi một bữa.”
“Không thành vấn đề! Hân hạnh! Tôi tên là Thành!”
“Tôi tên là Tuyết!”
Trần Long thầm mắng một tiếng cẩu nam nữ sau đó bước ra ngoài.
Vừa trở lại không lâu Bích cũng đi ra, vừa thấy cô, Trần Long liền mở miệng trêu đùa:
“Cô muốn mọc sừng! Hắc.. Hắc!”
“Khốn nạn!”
Đối với Trần Long trêu ghẹo, Bích chỉ hầm hừ hai tiếng sau đó bỏ đi.
Lúc này, Kiều Linh cùng với Hoàng Yến cũng dắt tay nhau đi ra.
Kiều Linh: “Bích làm sao vậy anh?”
Trần Long lắc đầu: “Anh không biết!”
Hoàng Yến: “Không phải anh làm gì động chạm đến người ta đấy chứ?”
Trần Long vội lắc đầu:
“Không hề!”
Cùng lắm thì chỉ đem cây xúc xích nhét vào mông cô ấy mà thôi, không tính là chuyện đại sự đi.