Đô Thị Đại Phản Diện – Chương 17: Chưa Thấy Ai Vô Sỉ Như Vậy! – Botruyen

Đô Thị Đại Phản Diện - Chương 17: Chưa Thấy Ai Vô Sỉ Như Vậy!

Sáng chủ nhật.

Trời mưa rất lớn, Trần Long đang gọi điện thoại thuyết phục Kiều Linh rằng mưa quá lớn, anh không đi họp lớp được.

Ân, Kiều Linh cùng Hoàng Yến tối qua là trở về nhà cùng gia đình, không ngủ lại phòng Trần Long.

Đúng lúc này, một chiếc ô tô 12 chỗ dừng lại ở trước cổng nhà trọ, tiếp đó một người đàn ông hạ kính xuống, hô lên:

“Cậu Trần Long có ở trong sao? Tôi đến đón cậu đi thăm quan.”

Trần Long trợn mắt, có thể để ta cúp điện thoại xong rồi mới hô lên được sao?

“Đại ca! Mau lên xe!” Hùng đang ngồi ở ghế sau cũng liền thò tay ra vẫy gọi.

Trần Long thấy vậy liền rất không tình nguyện đem cửa phòng khóa lại, sau đó che ô chạy vào trong xe.

“Ân, mọi người đâu?”

Bác tài xế cười khổ:

“Đã đến đông đủ, chỉ thiếu có hai cậu cho nên tôi phải đánh xe đi đón.”

Trần Long nghe vậy nghiến răng nghiến lợi, khẳng định là thằng Thành cố ý sắp xếp vậy.

Có lẽ nếu không phải Kiều Linh nhắc nhở thì cũng sẽ không có chuyến xe đến tận nhà đón như thế này.

Trần Long chui ra phía sau, ngồi cạnh Hùng, xe bắt đầu chuyển bánh.

Yên tĩnh một chút, Hùng ngập ngừng lên tiếng:

“Đại ca, chuyện hôm trước…”

Hùng luôn cảm giác bị đại ca hố tiền phòng, đầu óc của hắn không tốt lắm, thế nhưng bị hố nhiều lần cũng học khôn ra.

Trần Long nghe tới chuyện hôm trước liền ho khan một cái:

“Khục…lúc đó Kiều Linh gọi cho nên anh phải trở về!”

Thật ra Trần Long rất muốn đem đoạn ký ức này cho xóa đi, một cái triệu phú đô la làm sao có thể quỵt tiền phòng?

Mà Hùng sau khi nghe xong liền trợn mắt.

Làm sao cứ mỗi lần tới khúc trả tiền là anh lại bị chị dâu gọi? Cái lý do này dùng có chút hơi thường xuyên đi?

Trần Long đem mắt trừng lại, sau đó móc điện thoại chuyển cho Hùng 100 triệu.

100 triệu đối với Trần Long bây giờ chỉ là mưa bụi mà thôi

“Anh mà thèm lừa mày mấy cái khoản lặt vặt đó sao?”

“Oa! Đại ca mới phát tài?”

“Bé mồm chút! Phải khiêm tốn! Chú mày rảnh thì cầm tiền đi đá phò luyện tập một chút, không nên như hôm trước, làm anh quá mất mặt.”

Chuyện này không nhắc thì thôi, nhắc tới một cái, Hùng lập tức đỏ mặt, nói không lên lời.

Hùng là người cùng làng với Trần Long, cả hai đều là nhận được ưu đãi của chính quyền mới được lên Tỉnh đi học.

Trần Long tinh ranh hơn Hùng cho nên làm đại ca, hai người chơi với nhau từ bé cho nên tình cảm cực kỳ tốt, có chuyện gì cũng đều chia sẻ cho nhau, tất nhiên đó là trước kia, còn Trần Long bây giờ thì không nói trước được rồi.

Trần Long còn có người thân ở quê, bản thân hắn bây giờ có tiền nên cũng muốn cho người thân sống thoải mái một chút, có điều là người nhà quê không phải chỉ đưa tiền là xong.

Trần Long nghĩ nghĩ, có thể là chờ sau khi thi đại học xong lại trở về quê một chuyến.

Xe chạy không lâu lắm thì dừng lại trước đại sảnh của cao ốc Bầu trời xanh, mấy cái bảo vệ cầm ô chạy ra tới nửa đường, thấy từ trên xe xuống là hai cái học sinh liền vội vàng quay đầu.

Đối với cảnh tượng xa hoa trước mặt, Hùng có chút ngó nghiêng, Trần Long thì vẫn bình thản như thường.

“Bên này!”

Như nhìn chằm chằm cửa ra vào từ rất lâu, vừa thấy rõ người tới là Trần Long, Kiều Linh cơ hồ lập tức gọi lên.

Trần Long nhìn qua bên đó thì không thấy Nguyễn Văn Thành, cũng không thấy mấy nam sinh khác học cùng lớp, thấy chỉ là mười mấy cái nữ sinh.

Ân, trong đó không có Hà, cô gái này hôm qua chạy vẫn rất
nhanh, đám người kia còn đang lời qua tiếng lại thì cô đã lủi mất tiêu.

“Thế nào? Mấy thằng kia đâu hết rồi?” Hùng vừa nhìn liền không khỏi thốt lên.

Trần Long bĩu môi:

“Thằng Thành mở đại hội trang bức, mấy thằng kia ngửi được mùi nên tránh.”

“Thế mà anh em mình không biết! Thằng khốn nạn.”

“Ân! Anh là bị Kiều Linh bắt phải đi!” Trần Long đính chính lại một chút.

Hùng vừa đi vừa chỉ tay vào Bích, hạ giọng nói:

“Đại ca chắc chắn Bích là người yêu thằng Thành sao?”

“Đương nhiên! Phụ nữ à! Lúc bị đưa lên mây thì mày hỏi cái gì cũng nói ra hết!”

Trần Long lời nói chắc như đinh đóng cột, nói đùa, hệ thống có thể nhầm được sao?

Hai người này không biết là vì cái gì còn chưa công khai, có thể là chờ thêm một thời gian ngắn nữa Nguyễn Văn Thành vừa đậu đại học, vừa làm CEO, vừa đính hôn, ba thứ cùng một lúc như thế còn không phải là tam hỉ lâm môn sao?

Thấy lý do của mình còn chưa làm cho Hùng tin tưởng cho lắm, Trần Long vỗ vai hắn:

“Đi thôi! Nhìn nó trang bức, có bao nhiêu bực tức thì ném hết lên người con Bích.”

Hùng vừa nghe thấy có thể cắm sừng thằng Thành liền hưng phấn đến không được, có thể là nghĩ đi nghĩ lại, Hùng cảm thấy vẫn lên tìm gái gọi luyện tập trước.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện rất mất thời gian, làm khi đến gần, Bích ném qua một cái ánh mắt u oán, Kiều Linh thì đàng hoàng trừng mắt nhìn qua.

Hùng vội vàng núp sau lưng Trần Long, những lúc như thế này, hắn đột nhiên cảm giác bờ vai của đại ca mình đột nhiên biến lớn.

Đáng tiếc, ta không phải là con gái, nếu không khẳng định lấy thân báo đáp.

Trần Long hơi rùng mình một chút, trên mặt cố nặn ra một cái nụ cười hòa ái nhất.

“Xin lỗi các bạn vì phải chờ lâu, tại vì tài xế riêng nhà mình đã có tuổi, lái xe không được nhanh.”

Phốc…

Ở đây có ai không biết gia cảnh của Trần Long? Lại còn tài xế riêng?

Gặp qua rất nhiều người vô sỉ, thế nhưng còn chưa bao giờ nhìn thấy người nào vô sỉ như vậy?

Đúng lúc này.

Cộc.. Cộc… Cộc…

Một cô gái có dáng người cao đến 1m70, cực kỳ thành thục, đôi chân dài miên man đang bước tới:

“Xin chào các bạn! Tôi tên là Ngân, thư ký của tập đoàn, tôi sẽ dẫn các bạn đi tham quan một vòng!”

“Xin hỏi Thành đến chưa ạ?” Một cô nữ sinh rụt rè lên tiếng.

Ngân gật đầu cười nhẹ:

“Cậu chủ đã đến từ rất sớm, chỉ là cậu chủ đang phụ trách bày tiệc ở bên trên.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.