Joyce đến quán Bar sớm hơn giờ hẹn. Đúng như dự đoán, hôm nay có Ayman. Anh ngồi vào ghế, nhìn xung quanh. Cậu kia, trông quen quen. Cậu đó đang ngồi giữa đám con gái nhân viên của quán, quần ngắn áo dây thiếu vải vuốt vuốt ve ve. Hình như là, cái cậu là hôm bữa, ôm lấy Gin thì phải. Hình như, họ có quen biết nhau, họ có quan hệ gì nhỉ?
Ayman đến, hỏi “The same one?” “Right” Joyce nhếch môi cười khi Ayman vẫn còn nhớ món uống yêu thích của mình. “Nè” Joyce kêu khi Ayman đang bắt tay vào pha chế “Hử?” “Cậu biết gì về Nigi?” “Không nhiều bằng Fuu” “Vậy cậu có biết chuyện gì giữa Gin và Nigi?” “Sao anh không hỏi họ đấy?” “Họ giấu” “Nếu thế thì tôi cũng không nên nói ra” Ayman đặt lý rượu trước mặt Joyce. Joyce chau mày “Ngoài việc Nigi và Gin từng là tình địch, thì còn chuyện gì nữa?”. Ayman khựng lại một tí. Nếu đã nói cho anh ấy biết quan hệ giữa họ rồi, giấu lại chuyện quan trọng thế kia, chắc là có lí do. Nhưng mà, không nói cho Joyce biết, liệu có phải là cách tốt?
“Này! Tại sao lại giấu tôi?” Joyce lớn tiếng hơn. Đôi mắt Ayman chuyển sang nghiêm trọng “Liệu là, anh sẽ giữ được bình tĩnh khi nghe?” Joyce nghe vậy, đủ hiểu, chuyện này, nó không phải đơn giản hay bình thường gì. Hít sâu, thở ra thật dài, Joyce gật đầu “Ừ!”