“Không ngờ lại gặp lớp trưởng đại nhân ở đây nhỉ?” Gin vừa nâng niu ly Whisky đỏ của mình, vừa buông lời chào Ayman. Không ngờ, hôm nay hai người lại gặp nhau ngay ngày Ayman đi làm thêm. Trùng hợp đến bất ngờ. Ayman chỉ làm đúng như công việc của mình, cô kêu rượu gì, mang đó ra, không thèm chào hỏi. Ánh mắt anh ẩn chứa một nỗi tức giận mà ngày trước cô đã gây ra với Nigi. Thấy Ayman không đáp, cô tự cười “Cậu…khinh thường người ta quá đó…” “Tự nhìn lại bản thân mình đi” “Cậu nói sao?” “Chính tôi còn không ngờ…” “Ừ, tôi vậy đó! Sao, cậu ý kiến gì hả?” Trông Nigi có vẻ giận dữ hơn. Cô đã say rồi ư? Nãy giờ cô đã uống bao nhiêu ly, cả Ayman và cô đều không biết. “Cậu say rồi, về đi” “Tôi không say!” Gin khuôn mặt đỏ dần “Ngay cả cậu cũng thích con bé đó đúng chứ?” Trước câu hỏi của Gin đấy, Ayman không trả lời. Anh không thể chấp nhận, nhưng thật khó để phủ nhận. Gin tiếp lời “Rốt cuộc…con nhỏ đó…có gì mà… cậu ấy…cậu…và cậu ta…đều thích vậy chứ?” Tiếng nấc của cô khẽ vang lên. Khóc ư? Ayman tỏ vẻ hơi lo lắng một chút, vì dù gì, Gin cũng là con gái cơ mà. Chuyện đau lòng này anh cũng thông cảm một chút cho cô. “Cậu tưởng tôi khóc à? Hì, bị lừa rồi nha!” Nói rồi, cô lè lưỡi trêu chọc Ayman. Hậm hực, anh không nói gì, ngó lơ cô.
“Hi! We meet again!” Joyce đến chào Gin bất ngờ. “Chào anh, Joyce” “Trông em…có vẻ không vui nhỉ?” “Chẳng sao cả?” Gin trả lời một cách mạnh mẽ. “Một ly nữa chứ? Anh mời” “Thôi, em uống đủ rồi. Em ra sàn nhảy một tí” Dứt lời, Gin bỏ đi. Joyce liền ngoắc tay chàng phục vụ Ayman lại “Vừa nãy, anh với cô ta mới…” “Anh không cần biết đâu” Ayman chen giữa lời nói của khách “Anh đừng để vẻ ngoài lấp lánh của cô ta lừa” Joyce cười nhếch môi “Anh biết cô ta nhiều nhỉ?” “Không hẳn. Nhưng nhiều hơn anh” Ayman đáp lạnh lùng, rồi vài giây sau, khuôn mặt anh lại trở nên tươi rói “Thế quý khách phong độ đẹp trai, quý khách dùng gì ạ?”
Gin đưng đưa, lắc lư người theo điệu nhạc. Nhạc càng mạnh, đường cong trên cơ thể cô càng lộ rõ. Vô tình, cô va vào một ai đó “Ah…sorry” “Không sao, lần sau nhớ cẩn thận” Người con trai ấy đỡ cô. “Cảm…cảm ơn! Ơ…”