Chương 170 Long gia, run rẩy a!
Trăm vạn kim, Giang Hãn Hầu!
Cái phong thưởng này, làm cho đám cao thủ ầm ầm tâm động. Tu luyện là vì cái gì? Không phải là vinh hoa phú quý sao?
Võ đạo cao thủ, nếu như không thể tiến vào Linh Đạo, cuối cùng là hoa trong gương, trăng trong nước, toan tính, đơn giản là phú quý nhân gian.
Mà Phong Hầu bái tướng, chính là phú quý lớn nhất ngoại trừ xưng Vương xưng Đế ra rồi.
Trong lúc nhất thời, Long gia nuôi những cao thủ kia, hôm nay lên cấp thành đại nội cao thủ, nguyên một đám ra khỏi hàng.
– Bệ hạ, bọn thần nguyện ý bắt giết tặc này!
Long Chiếu Phong cực kỳ vui mừng:
– Thiện! Bọn ngươi đồng tâm hiệp lực, giết được kẻ này, mỗi người đều có phong thưởng!
– Tạ chủ long ân.
Sáu gã Chân khí đại sư, ánh mắt tràn ngập cuồng nhiệt, hướng phía trên quan ải nhìn lại. Giết Giang Trần, đoạt Chư Hầu Lệnh, được trăm vạn kim.
Cái hấp dẫn này, ai cũng không ngăn cản được.
Ngược lại là Long Cư Tuyết bên người Long Chiếu Phong, nghiêm túc cảnh cáo:
– Các ngươi không thể khinh địch, Giang Trần này am hiểu không trung xạ kích, cưỡi Kim Dực Kiếm Điểu, thập phần quỷ dị.
– Đa tạ công chúa nhắc nhở.
Long Chiếu Phong vẫy tay một cái, Long Nhị tiến lên:
– Bệ hạ.
– Long Nhị, nói tất cả Cung Tiễn Thủ Chân khí đại sư chuẩn bị, một khi Giang Trần cưỡi Kim Dực Kiếm Điểu bỏ chạy, cần phải bắn kẻ này xuống!
– Thần lĩnh chỉ!
Long Nhị khom người lĩnh mệnh.
Lần này đại quân xuất chinh, cũng không phải một chút cũng không có chuẩn bị. Nhằm vào Kim Dực Kiếm Điểu của Giang Trần, Long gia bố trí rất nhiều.
Bọn hắn cũng biết, bản thân Kim Dực Kiếm Điểu tương đương với Chân khí đại sư, nếu là Cung Tiễn Thủ bình thường, căn bản không cách nào mang đến tổn thương.
Chỉ có cao thủ Chân khí đại sư, dùng cường cung kình nỏ công kích, mới có thể lưu Kim Dực Kiếm Điểu lại.
– Long Nhị, Giang Trần này tự cho là chiếm cứ chỗ cao, không có cưỡi ở trên lưng Kim Dực Kiếm Điểu, đúng là cơ hội giết chết hắn tốt nhất. Chờ hắn cưỡi lên Kim Dực Kiếm Điểu, một khi bay lên không trung, mặc dù là mũi tên của Chân khí đại sư, cũng theo không kịp!
Long Cư Tuyết lại nhắc nhở lần nữa.
Long Nhị như có điều suy nghĩ, khẽ gật đầu, đối với sáu gã Chân khí đại sư chuẩn bị xông trận kia nói:
– Sáu người các ngươi, cần phải chế trụ hắn, để cho hắn không thể ngồi lên Kim Dực Kiếm Điểu.
– Vâng.
Sáu gã Chân khí đại sư phụ trách vượt ải, tám gã Cung Tiễn Thủ Chân khí đại sư cũng đã chuẩn bị!
Cơ hồ là xuất động tất cả lực lượng hạch tâm của Long Chiếu Phong.
– Giết!
Sáu gã Chân khí đại sư phụ trách vượt ải, toàn thân mặc giáp trụ, trên đầu mang mũ bảo hiểm có thể phòng ngự cung tiễn, võ trang đầy đủ, hướng trên không quan ải phóng đi.
Chân khí đại sư, khí thế phi phàm.
Chỉ thấy bụi đất tung bay, xoáy lên sáu đạo vòi rồng tro bụi, như là sáu con Giao Long ra biển, bay về phía quan ải.
Lướt đi tầm đó, trong tay cả đám đều giơ lên binh khí, hướng quan ải toàn lực công tới.
Công kích kia, cũng không phải là vì đả thương địch thủ, mà là dùng công thay thủ, vì phòng bị công kích đánh lén đến từ trên quan ải.
Mà Giang Trần ở trên quan ải, thì ánh mắt thanh minh, mang theo một loại hào quang trí tuệ, đột nhiên hai mắt trừng lớn, hàn quang bắn ra.
– Tới tốt!
Cánh tay động liên tục, sáu chuôi Trọng Vũ Phi Đao như lưu tinh, xé rách trường không, kéo lê độ cong mỹ diệu mà xảo trá, bắn về phía sáu gã Chân khí đại sư.
Cùng lúc đó, Giang Trần thét dài một tiếng, vô danh đao cao cao giơ lên, hai tay chấn động, trên cao nhìn xuống, xoáy lên một đạo chân khí thủy triều.
Thương Hải Nghịch Lưu, lộ ra bản sắc anh hùng!
Một đao kia, thật là Thương Hải Nghịch Lưu, thật là anh hùng can đảm!
– Thương Hải Nghịch Lưu, Đoạn Lãng nhất thức, trảm!
Giang Trần tấn chức Chân khí đại sư, lĩnh ngộ đối với 《 Thương Hải Nghịch Lưu Đao 》, tự nhiên là nước lên thì thuyền lên. Một đao kia, dĩ nhiên đã vượt qua lúc trước rất nhiều, hơn nữa là siêu việt trên phạm vi lớn!
Một đao đỉnh phong, đủ để cho Giang Hải ngược dòng!
Như là sóng biển gào thét, từ trên quan ải rầm rầm tịch cuốn tới, quét ngang toàn bộ quan khẩu, cuốn hướng sáu thân ảnh chạy như bay mà lên kia.
Chân khí hội tụ mà thành đao thế, tựa như hung thú nhắm người thôn phệ, làm cho sáu gã Chân khí đại sư ở trong chớp mắt, hô hấp trở nên dồn dập lên.
Mà sáu chuôi phi đao đáng sợ, mang theo lực lượng huyền diệu nào đó, dùng góc độ xảo trá tàn nhẫn, cũng dẫn đầu giết đến.
Giờ khắc này, sáu gã Chân khí đại sư, vậy mà đồng thời ngửi được khí tức nào đó…
Khí tức tử vong!
Loại khí tức đáng sợ này, lại như thủy triều không thể ngăn cản, để cho bọn hắn sinh ra một loại trực giác, nếu không lui, sẽ chết!
Do dự, chỉ là tốc độ ánh sáng tầm đó.
Nhưng mà sáu người, vận mệnh lại hoàn toàn bất đồng.
Sau khi do dự lập tức lui bước, có ba người, bọn hắn bị phi đao đánh trúng, ngực như bị điện giựt, miệng phun máu tươi, rút lui trở ra, nhưng lại bảo trụ tánh mạng.
Sau khi do dự, không có lập tức lui bước, ngược lại muốn ngược dòng mà lên, đồng dạng bị phi đao đánh trúng, cộng thêm chân khí cường đại của《 Thương Hải Nghịch Lưu Đao 》 đồng thời quán chú, sinh sinh chấn vỡ lục phủ ngũ tạng của bọn chúng, thổ huyết mà vong.
Một chiêu, sáu gã Chân khí đại sư, ba chết ba thương!
Giang Trần giương đao trong tay, xa xa chỉ hướng Long Chiếu Phong, uy phong lẫm lẫm, bá khí mười phần:
– Long Chiếu Phong, ta giết con của ngươi, ngươi lại để cho những phế vật này đi tìm cái chết, cái này là tâm tính của vua một nước sao?
Khí thế rộng rãi, như uyên đình nhạc trì!
Giang Trần một lời nói ra, phảng phất sơn sông biến sắc, Giang Hải đảo lưu.
Làm cho trăm vạn đại quân trong lúc nhất thời, lặng ngắt như tờ. Trong sơn cốc, trăm vạn đại quân, phảng phất như không khí, vô thanh vô tức.
Mà ngay cả Long Chiếu Phong, trong lúc nhất thời cũng bị khí thế của Giang Trần trấn trụ.
– Giang Trần này, lúc nào trở nên như thế… Như thế…
Nhạn Môn Hầu thì thào, hắn quả thực khó có thể tương tin vào hai mắt của mình.
Phải biết rằng, mấy tháng trước, Giang Trần là ngay cả trụ cột khảo hạch cũng không thông qua được a!
Long Chiếu Phong tức giận quát:
– Long Nhị, hạ lệnh, tất cả Chân khí đại sư cường giả, cùng một chỗ xuất trận, giết, giết hắn đi! Giết giết giết!
– Vâng!
Long Cư Tuyết đôi mi thanh tú cau lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn tới Giang Trần:
– Giang Trần, ta thừa nhận, ngươi có chút thiên phú như vậy. Bất quá, cũng dừng ở đây rồi.
– Thật sao?
Giang Trần biểu lộ hờ hững.
– Bất quá ngươi nói không sai, dừng ở đây a, ta chơi chán rồi!
Đột nhiên, Giang Trần giương giọng nói:
– Câu Ngọc, Đông Phương Lân, Đông Phương Chỉ Nhược! Trợn to mắt của các ngươi nhìn rõ, xem ta giết gian tặc Long Chiếu Phong như thế nào.
– Giang Trần, miệng lưỡi lợi hại vô dụng. Trăm vạn đại quân xông lên, chỉ là một tiểu quan ải, vài phút đồng hồ liền san bằng rồi. Long gia ta, muốn san bằng Giang Hãn Lĩnh ngươi, giết sạch người Giang gia ngươi!
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Long Cư Tuyết, toát ra ngoan lệ như độc xà.