Chương 167 Dược Sư Điện biến hóa 2
Thuấn lão, chính là khách khanh trưởng lão của Dược Sư Điện, tại Dược Sư Điện địa vị tôn sùng, ngay cả Đại Điện Chủ Tống Thiên Tinh, đối với Thuấn lão này cũng lễ nhượng ba phần.
Lúc trước Giang Chính hướng Kiều Bạch Thạch chào hàng Thần Tú Tạo Hóa Đan, tất cả cao tầng đều không có chủ ý, cũng là trải qua Thuấn lão này xem xét, mới khiến cho Kiều Bạch Thạch quyết định.
Tống Thiên Tinh xấu hổ cười cười, bồi tội nói:
– Thuấn lão, hơn nửa đêm quấy rầy ngài nghỉ ngơi, thật sự là có lỗi, chỉ là vương đô thay đổi bất ngờ, Dược Sư Điện ta cần thương nghị một đối sách.
– Thương nghị cái gì? Thương nghị đem nhân tài duy nhất của Dược Sư Điện đưa ra ngoài, để cho quốc quân mới chém đầu nguôi giận sao?
Thuấn lão ngữ khí khinh thường, nói trúng tim đen trào phúng.
Những cao tầng muốn giao Kiều Bạch Thạch ra kia, nguyên một đám biểu lộ xấu hổ, nhưng lại giận mà không dám nói gì.
– Tống Thiên Tinh, sự tình trong nội bộ các ngươi, tổ tôn chúng ta không có hứng thú can thiệp. Bất quá, Thần Tú Tạo Hóa Đan kia, là lão nhân gia ta cùng Hoàng Nhi chung một chỗ xem xét. Nếu như các ngươi cảm thấy Kiều Bạch Thạch làm sai, cái kia chính là chúng ta cũng sai rồi.
– Không dám không dám.
Tống Thiên Tinh so với ai khác đều tinh tường, năng lượng của Thuấn lão này lớn đến bao nhiêu.
– Đã không dám, còn nói lời vô dụng làm gì? Vương đô phong vân biến hóa? Long Chiếu Phong leo lên đại vị, liên quan gì tới các ngươi?
Thuấn lão nói một phen, lại nói tới tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Tống Thiên Tinh cả gan hỏi:
– Thuấn lão, chúng ta ngu dốt, hẳn là Thuấn lão cảm thấy việc này, còn có gợn sóng khúc chiết sao? Xem Vương Quốc hôm nay, còn có ai có thể địch nổi Long gia?
– Hừ, vương quyền luân chuyển, những đánh rắm này ta không có hứng thú nói. Ta chỉ nói một câu, Kiều Bạch Thạch không thể động, ai động đến hắn, là động đến ta.
Thuấn lão nói xong câu đó, liền im ắng, vô luận Tống Thiên Tinh nói như thế nào, hỏi như thế nào, cũng không có nửa điểm đáp lại.
Tống Thiên Tinh vốn không muốn trách phạt Kiều Bạch Thạch, dù sao Kiều Bạch Thạch là ái tướng hắn đề bạt. Vì lợi ích của Dược Sư Điện, Tống Thiên Tinh dao động qua, nhưng này tuyệt đối không phải bổn ý của hắn.
Lập tức mượn bậc thang nói:
– Tốt rồi, Thuấn lão đã lên tiếng, các ngươi đều khó có khả năng nhìn xa hơn Thuấn lão. Dù sao đại cục vương đô vừa định, dù Long gia muốn tính sổ, trong thời gian ngắn cũng không tới phiên Dược Sư Điện chúng ta!
Kiều Bạch Thạch hết hứng thú, nhưng cái gì cũng không có nói, yên lặng ngẩn người. Kỳ thật trong lòng của hắn là một mảnh thê lương, không thể tưởng được vì Dược Sư Điện cúc cung tận tụy, cuối cùng lại để cho một khách khanh trưởng lão không có bất cứ giao tình gì mở miệng, mới bảo trụ một mạng.
– Dược Sư Điện này, không lưu cũng thế.
Kiều Bạch Thạch nhớ tới Giang Trần, nhớ tới sư tôn thần bí và tuổi trẻ kia, trong lòng dâng lên một đạo nhiệt lưu.
Cùng sư tôn Giang Trần so sánh, Kiều Bạch Thạch cảm thấy những đồng liêu này quả thực là giòi bọ buồn nôn, nhàm chán.
. . .
Trong một gian phòng khác của Dược Sư Điện, dưới một chiếc đèn, ngồi một thiếu nữ áo xanh, dung mạo tuyệt sắc, như là Tiên Nhân giáng trần.
– Thuấn lão, khó thấy ngươi tức giận như vậy a.
Thiếu nữ này, nhàm chán khuấy động bấc đèn, trên trán hơi có chút ưu sầu, ở dưới đèn lộ ra càng thêm động lòng người.
– Ha ha, Hoàng Nhi, cao tầng Dược Sư Điện này, quá hoang đường a. Kiều Bạch Thạch hạc giữa bầy gà, bị người đố kỵ thì cũng thôi. Lại muốn đem hắn giao cho Long Chiếu Phong, có thể thấy được Dược Sư Điện này, cũng là địa phương ghen ghét hiền năng, không đáng dừng lại.
Thuấn lão nhẹ nhàng thở dài, ngữ khí có chút đìu hiu:
– Nếu không phải Thiên Cơ lão nhân kia thuật xem bói thần kỳ, tính ra một quẻ, nói bệnh tình của ngươi, sẽ ở trong vương quốc thế tục này đạt được manh mối, ta há sẽ nhàm chán như thế, để cho Hoàng Nhi ở loại địa phương quỷ quái này, thụ nỗi khổ nhàm chán kia?
Nhưng Hoàng Nhi kia lại nhoẻn miệng cười:
– Thuấn lão, chuyện quẻ tính toán, hư vô mờ mịt, hoặc có hoặc không, chúng ta không cần để ý quá mức? Hết thảy chỉ là tùy duyên. Dù sao không đi ra, dùng bệnh tình của ta, ở nhà cũng bị người bạch nhãn, bị người bức bách.
Thiếu nữ này cười cười tầm đó, lại có một loại cảm giác như yên lung thược dược, sương mù tráo thanh liên, con mắt linh động xinh đẹp, lóe ra ba quang không nên thuộc về trần thế, phảng phất như một đạo thanh tuyền từ bầu trời mà đến.
– Hoàng Nhi, ngươi có cảm thấy kỳ quái, Dược Sư Điện này gần đây, liên tục đẩy ra Thần Tú Tạo Hóa Đan, Thương Hải Đan còn có Nhất Phật Tán hay không. Phẩm chất cùng cấp bậc của những đan dược này, hiển nhiên đã vượt qua phạm trù Vương Quốc thế tục.
– Ân, những đan dược này, ta từ chỗ Tống Thiên Tinh lấy qua một ít đến nghiên cứu. Xác thực không đơn giản. Dược Sư Điện có những đan dược này, hảo hảo kinh doanh xuống dưới, xưng bá quanh thân 16 quốc không vấn đề.
– Trọng điểm không phải Dược Sư Điện như thế nào, mà là những đan phương này của bọn hắn từ nơi nào đến? Ta tựa hồ nhớ rõ, Thần Tú Tạo Hóa Đan này, là trong tay một nô bộc Giang gia thu mua.
– Giang gia?
Hoàng Nhi tiểu thư kia, mang theo vài phần nghi hoặc.
– Đúng, Giang Hãn Hầu. Lão hán ta nghe ngóng qua, Giang Hãn Hầu Giang Phong này, nhân phẩm rất tốt, nhưng phương diện khác thì bình thường. Nhưng mà, ta tựa hồ nghe nói, đứa con kia của hắn rất kỳ quái. Trên Tế Thiên Đại Điển đánh rắm, bị Đông Phương Lộc đánh chết đi sống lại, về sau rõ ràng đi chữa bệnh cho con gái Đông Phương Lộc, xem ra bệnh là Thái Âm Chi Thể gì đó. Hơn nữa, nô bộc Giang Chính kia, đúng là tùy tùng của Giang Trần này. Ngươi nói, trên người Giang Trần này, có thể có gì cổ quái hay không?
– Một nhi tử chư hầu, có thể có gì cổ quái?
Hoàng Nhi tiểu thư hơi có chút khó hiểu.
– Hoàn toàn chính xác rất cổ quái, lão hán ta cũng hoài nghi, Thần Tú Tạo Hóa Đan kia, sau lưng chính là hắn. Kể cả Thương Hải Đan, Nhất Phật Tán, mỗi một sự tình của Dược Sư Điện, ẩn ẩn đều có bóng dáng của hắn xuất hiện. Hơn nữa, lần này vương đô thay đổi bất ngờ, cũng là bởi vì kẻ này dẫn phát. Hơn nữa, kẻ này vậy mà có thể khống chế Kim Dực Kiếm Điểu, giết chết nhi tử của Long Chiếu Phong.
Thuấn lão càng nói càng cảm thấy kỳ quái:
– Hơn nữa, kẻ này mấy tháng trước, vẫn là sỉ nhục của vương đô, ngay cả trụ cột khảo hạch cũng qua không được. Lúc này mới mấy tháng? Biến hóa nhanh chóng, là nhân vật phong vân khống chế thế cục vương đô? Hoàng Nhi, ngươi nói trên người kẻ này, có thể ứng nghiệm mấy thứ gì đó hay không?
– Ứng nghiệm cái gì?
Hoàng Nhi nhẹ nhàng cười cười.
– Thuấn lão, hẳn là ngươi muốn nói, một quẻ kia của Thiên Cơ lão nhân, sẽ ứng nghiệm trên thân người gọi Giang Trần kia sao?
– Hết thảy đều có thể mà!
Thuấn lão cũng cảm thấy có chút gượng ép, một chư hầu chi tử, mặc kệ từ góc độ nào xem, cũng không giống như là người ứng quẻ.