[Đm] Tập Hợp Các Đoản – Lâm Việt x Đỗ Mộc (1) – Botruyen
  •  Avatar
  • 25 lượt xem
  • 7 tháng trước

[Đm] Tập Hợp Các Đoản - Lâm Việt x Đỗ Mộc (1)

Sau khi rời đi nói đúng hơn là bỏ trốn nhỉ. Vì chả có một lời tạm biệt đàng hoàng nào cả, cứ nhứ cậu đang phạm pháp vậy.

Đỗ Mộc biết chả có lý do nào để hắn đi tìm cậu cả, cậu sẽ không bao giờ gặp lại hắn. Nhưng hầu hạ hắn lâu nhứ thế ắt chắc chắn sẽ hiểu tính cách, hắn ghét nhất là kiểu người không lời từ biệt, từ nhỏ mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, muốn đi là do hắn, ở lại cũng là do hắn. Lâm Việt hắn sẽ không để cho mọi thứ lệch quỹ đạo. Về phương diện này, Đỗ Mộc không tránh khỏi có chút sợ sệt.

Nếu ở lại đây, nếu bị phát hiện. Không ít thì nhiều cũng sẽ bị làm khó dễ, sống không bằng chết. Chi bằng rời đi, vả lại…

Đỗ Mộc đưa tay lên bụng vẫn còn bằng phẳng của mình mà xoa xoa, bằng mọi giá phải bảo vệ đứa bé này. Đỗ Mộc quyết định về lại quê ngoại, nơi từng chứa cả một bầu trời thơ ấu của cậu và em trai.

Từ nhỏ cả hai anh em đã dính với nhau như sam, có lẽ vì vậy mà Đỗ Mộc chưa từng bỏ lại Đỗ Ninh. Năm đó đưa em trai lên thành phố làm việc tại Lâm Gia, mọi chuyện vẫn diễn ra theo đúng suy nghĩ của cậu. Nhưng rồi một lần, nhà chính Lâm Gia đãi tiệc lớn, có đầy đủ người trong nhà, Đỗ Mộc theo hầu Lâm phu nhân vô tình gặp được Lâm Việt. Người đàn ông với mái tóc màu nâu hạt dẻ, ngũ quan đẹp đến mức ảnh đế thời nay đều không sánh bằng. Đỗ Mộc chớp chớp đôi mắt tròn mê mẩn mà nhìn hắn.

Để rồi bốn mắt giao nhau tựa lúc nào. Chẳng thể nào đoán nổi lúc đó hắn đang nghĩ cái gì, vài ngày sao Lâm phu nhân nói cậu qua giúp đỡ hắn. Mới biết hắn vốn là nhị thiếu gia nhà họ Lâm. Nói giúp đỡ hắn gì chứ, nói qua làm chậu mái khuyển cho hắn thì hơn, không hơn không kém, là do ngay từ đầu cậu ảo tượng, mơ mộng làm đách gì chứ. Hứ!

Giờ Đỗ Ninh vẫn đang làm bảo mẫu tại gia cho Lâm Trạch. Thiết nghĩ, phải nên báo với em trai một tiếng, nhưng qua đấy thì rất mạo hiểm, lỡ lỡ gặp lại hắn thì sao  nên cậu quyết định viết lại địa chỉ đưa cho em trai. Không thể chần chừ thêm nữa.

Đỗ Mộc ngồi đung đưa xích đu, nhìn chiếc bụng tròn khoảng 5 tháng của mình mà bực bội. Mang thai thật sự quá khó khăn đi, lại không thể phụ giúp em trai lên ruộng, chỉ có thể ở nhà lo phụ bếp núc.

Đỗ Mộc ngồi khoanh chân lên trên xích đu, dạo này cậu có chút nhớ hắn, không phải dạo này a, mà là từ lúc bỏ đi đêm nào cũng đều nhớ hắn. Nhớ mùi hương của hắn, nhớ cái ôm ôm cậu vào lòng của hắn.

Còn nhớ đến chuyện chuyện 4 tháng trước, chuyện tình cờ bắt gặp hắn và tình nhân. Tra nam, đúng là tra nam, nghĩ lại còn đau lòng muốn chết. Vì trong giai đoạn mang thai nên Đỗ Mộc rất nhạy cảm, chỉ cần nhớ lại kỉ niệm lúc trước, mặc kệ là đau thương hay hạnh phúc đều bất giác rơi lệ.

Đỗ Mộc ôm lấy bản thân mình, lén khóc thút thít một chút.

Rồi vực dậy tinh thần, để đi nấu cơm cho em trai, làm tốt nhiệm vụ của mình.

Đang loay hoay trong bếp chợt nghe tiếng mở cửa, tiếng bước chân chậm chạp bước vào. Cậu theo thói quen mà chạy ra đón em trai mình.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.