Cậu thiếu niên với làn da trắng nõn nổi bật, đôi mắt bị miếng vải đen che mất, nhìn sơ cũng sẽ thấy miếng vải bị ướt vì nước mắt của cậu. Trên người còn mặc đồng phục, còn là học sinh đi, quần áo xộc xệch, đôi tay bị trói treo trên một thanh gỗ, Dạ Nguyệt giãy giụa như một con cá nằm trên thớt. Cậu đang ở đâu đây?
Dạ Nguyệt tỉnh dậy đã gần được ba mươi phút, cậu nhớ rất rõ, vì ở trường để hoàn thành công việc nên tận sáu giờ mấy cậu mới ra về, lúc ấy mặt trời đã đuổi đến chân đồi, có trách cũng trách Dạ Nguyệt quá hiền, quá lương thiện, quá dễ bắt nạt, lẽ ra công việc mọi người chia đôi nhưng cuối cùng cũng là cậu làm hết. Giờ lại xảy ra nông nổi này, cậu bị bắt cóc, cứ tưởng tượng đến những chuyện sắp xảy ra với mình, Dạ Nguyệt tựa hồ còn run rẩy hơn, hồi nãy cậu đã dồn hết sức để kêu cứu, bây giờ thì còn bất lực và tuyệt vọng.
\”Cộp… Cộp…\”.
Tiếng giày da va trên nền nhà, tạo thành âm thanh đặc trưng.
Bởi vì bị che mắt nên Dạ Nguyệt càng nhạy cảm, cả người càng thêm nhích về sau. Nam nhân nửa quỳ nửa ngồi xuống trước mặt cậu, hai tay hắn ta lặng lẽ vuốt lên gương mặt trắng nõn bị nước mắt làm ướt, rồi lại nâng chiếc cằm cậu lên. Dạ Nguyệt cảm nhận được, bàn tay hắn rất to, dường như có thể bóp nát gương mặt cậu trong chốc lát, bất kể khi nào hắn muốn, nghĩ vậy cậu càng thêm run bần bật.
\”Thương quá, sợ đến vậy sao, đừng khóc nữa, tôi sẽ tốt với em mà\”.
Vừa nói hắn vừa vùi đầu vào cổ cậu mà hít hà, động tác rất ôn nhu, nhưng không phải là trong tình cảnh này.
Dạ Nguyệt cảm nhận được trên người đàn ông này có mùi hương gỗ trầm rất quyến rũ, giọng nói thật ấm, thật thu hút, bởi vì đôi mắt bị che khuất, nên cậu cũng chỉ mơ hồ cảm nhận rằng hắn là một người đàng hoàng, chững chạc, còn có thể có rất nhiều tiền nhiều hơn cả cậu. Vậy bắt cậu làm gì?
\”A… Người tốt, anh là người tốt mà, thả tôi ra đi, tôi sẽ… sẽ xem như hôm nay chưa có chuyện gì được không?\”.
Dạ Nguyệt lấy hết can đảm mở lời, từng câu chữ lời nói của cậu đều run rẩy, ngập ngừng không thôi. Nghe xong, hắn im lặng, một khoảng thời gian thật im lặng, rồi tiếng cười khúc khích của hắn phá tan bầu không khí chết chóc ấy.
\”Người tốt sao, tôi cần tiền, em sẽ cho tôi bao nhiêu\”.
Lời nói của hắn mang theo ý cười, như là trêu đùa cậu, nhưng Dạ Nguyệt không hiểu, không biết mình đang bị trêu chọc, chỉ có thể ngây ngốc mà đáp trả, thấy người đàn ông ôn nhu nói, không giống như một kẻ lưu manh, như một kẻ lạc lói hơn, cậu thấp giọng run rẩy an ủi.
\”Tôi… Tôi không có nhiều tiền thế đâu, nhưng… nhưng mà tôi kiếm công việc rồi đưa tiền cho anh được không, bây giờ có thể… thể thả tôi ra không\”.
Từ nhỏ Dạ Nguyệt đã không được yêu thích, cậu biết nếu cậu mất tích thì ba mẹ cũng sẽ không vội vã đi tìm có khi là họ không biết cậu mất tích nữa cơ ấy. Dạ Nguyệt đã quá quen với việc tự lập và cô đơn. Cậu xinh đẹp, trong sáng, tốt bụng và ngây thơ như một bông hoa loa kèn nở ở trên đồi, không nhiễm bụi trần, làm người ta yêu thích, say mê không thôi. Việt Đức hắn cũng không phải là ngoại lệ, thấy cậu đáp thế, hắn càng cười lớn thêm. May là Dạ Nguyệt rơi vào tay hắn, nếu rơi vào kẻ khác thì làm sao, sẽ ngây ngốc làm theo những gì hắn ta muốn à. Nụ cười Việt Đức giảm đi mấy phần, nét mặt thêm phần tối tăm, không được, Dạ Nguyệt là của hắn, dù cậu có chạy, có phải lòng thằng khác thì hắn cũng sẽ bắt cậu về, em sẽ chạy được bao xa nhỉ?, trên thương trường lâu như vậy, Việt Đức hắn so với thú vật thì còn ranh ma, mưu mô hơn, như bị suy nghĩ của mình kích thích, hắn liền cắn bả vai cậu một ngụm.