Note: Có song tính, 1×1, niên hạ.
———————————————————–
\”Ưm… a… hức\”.
Trong một căn phòng rộng lớn được trang trí đơn giản, có hai thân thể đang quấn lấy nhau, có thể thấy người thiếu niên da màu đồng đang kịch liệt đưa đẩy vòng eo chó đực, từng múi cơ săn chắc hiện lên trước mắt, nhưng tệ nhất là chàng thiếu niên bị hắn đè lên.
Mắt anh phiếm hồng còn hơi ươn ướt, đôi môi bị mím chặt đến nổi chảy cả máu.
\”Trốn, còn dám trốn, tôi cho anh trốn\”.
Nói rồi Lâm Trạch càng thêm gia tăng tốc độ, đâm sâu côn thịt vào cái bướm non mặc kệ người dưới thân kêu la thế nào, hai bầu vú bị đánh đến đỏ, những vết roi còn hằn lại lên trên làn da trắng trẻo, đầu vú cương cứng bị hắn cắn đến đau, đúng vậy cậu thiếu niên là người song tính, anh tên là Đỗ Ninh.
\”Cậu buông ra, tôi ghét cậu\”.
Nghe tới đây Lâm Trạch cười khẩy, hắn dùng tay vỗ bôm bốp lên chiếc mông tròn trĩnh, cái bướm non bị đâm đến nổi hột le bị lòi cả ra ngoài, hắn chạm vào côn thịt đang ngẩng đầu của anh.
\”Hay là tôi bẻ gãy nó nhỉ, dù sao cũng chả cần thiết nữa\”.
Nhìn vào vẻ mặt không giống nói đùa của hắn, Đỗ Ninh sợ hãi lắc đầu, từ khi nào trên đôi má của anh đã lấm tấm nước mắt. Biểu hiện của anh khiến hắn hưng phấn, càng thêm gia tăng độ tính thú, Lâm Trạch thêm buông lời đê tiện, làm nhục anh. Mà lúc này, Đỗ Ninh chỉ có quyền lắc đầu chứ không có quyền phản kháng.
*Dãy phân cách*
Đỗ Ninh từ lâu đã đi theo anh trai vào làm tại Lâm Gia, vốn sinh ra trong một gia đình khá giả nhưng hai anh em lại mang trong mình một bộ phận khác người. Tuy không nói ra nhưng cả hai đã ngầm hiểu ba mẹ không thích mình.
Ngày mà em gái anh được sinh ra, Đỗ Ninh đã thấy ba mẹ cười rất tươi, nụ cười chưa bao giờ là dành cho anh. Năm Đỗ Mộc hai mươi tuổi, vốn muốn ra ngoài tự lập sinh sống nhưng không nỡ để em trai bị cô lập trong chính gia đình của mình, Đỗ Mộc quyết định dẫn theo Đỗ Ninh.
Đỗ Ninh năm ấy 15 tuổi gặp được Lâm Trạch 10 tuổi.
Lâm Trạch là cậu chủ của anh, bởi vì hai ông bà chủ thường xuyên không có nhà nên giao cậu cho Đỗ Ninh. Cậu bé có hai cái má phúng phính trông rất đáng yêu nhưng lại mang vẻ ngoài không muốn cho ai lại gần, Lâm Trạch rất ít khi cười. Chính vì lí do này mà Đỗ Ninh lại càng xem cậu như một chú nhím nhỏ, ngày ngày bày trò chọc cậu. Sự xuất hiện của Đỗ Ninh làm Lâm Trạch nhất thời không tiếp thu được, dần dần cậu cũng quen với sự xuất hiện của người anh ngu ngốc này lại không muốn buông anh ra.
Năm Lâm Trạch 13 tuổi, ba mẹ cậu hứa sẽ về dự sinh nhật cậu nhưng lại không về, mặc dù biết cậu đã quen với việc này nhưng Đỗ Ninh xót cho cậu chủ nhỏ lắm, tối đó anh ôm cậu vào lòng ngủ như mọi lần nhưng lại chặt hơn mấy lần khác.
\”Năm nào anh cũng sẽ đón sinh nhật cùng em à\”.
\”Đương nhiên rồi, còn phải hỏi\”.
\”Thật sao\”.
\”Thật\” .
Nhìn Lâm Trạch hỏi những câu như thế Đỗ Ninh xót lắm, vốn dĩ anh cũng là người thiếu tình thương mà. Suy nghĩ một hồi anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chỉ còn Lâm Trạch là thức, cậu nhìn chăm chăm vào người phía trước, khắc ghi thật sâu khuôn mặt này, rồi dựa vào lòng ngực mềm mại còn thoang thoảng mùi sữa tắm mà thiếp đi.