\”Tự Uyên cháu về rồi à\”.
\”Vâng ạ, Chiêu Dương ngủ rồi hả bác\”.
\”Ừ thằng cu quấy một hồi đòi cháu, mới yên ôn ngủ đó\”.
\”Vâng\”.
Nói rồi Tự Uyên nhận lấy đứa bé từ tay bà, nhìn bé con yên ắng ngậm tay ngủ trong lòng mình. Trong cậu trào dâng lên nỗi ngọt ngào khó tả.
Lúc mới lên đây, mấy tháng đầu thì không sao, mấy tháng sau bụng cậu to lên như một quả bóng bay. Phải xin nghỉ phép ở nhà, tiền tiết kiệm cũng từ đó mà hết sạch. May bà chủ nhà rất tốt bụng, sẵn sàng cho cậu thiếu tiền nhà, sau này còn trông con giùm để cậu có thể ra ngoài yên tâm mà làm việc.
Căn hộ có thể tồi tàn một chút nhưng lại rất tốt. Sau khi đặt bé cưng vào trong nôi. Tự Uyên pha cho mình một cốc mì, vừa ăn vừa tính toán chi tiêu tháng này. Cậu khẽ chau mày, Chiêu Dương sắp gần một tuổi rồi vài năm nữa bắt đầu đi học, cậu tính toán một lúc lâu, cắt giảm bớt chi tiêu để có thể tiết kiệm để con sau này có thể đi học đàng hoàng.
\”Ting\”.
Tiếng tin nhắn đến, cậu thoáng giật mình. Dạo gần đây cậu bị làm phiền, cứ giờ này mỗi đêm sẽ có tin nhắn đến, bên trên không để số điện thoại. Cố gắng xoá mấy lần nhưng vẫn lực bất tòng tâm. Lâu dần cậu cũng mặc kệ.
\”Bé con, dạo gần đây em ăn mì không vậy, chồng xót lắm\”.
Bên dưới thấy hắn còn đang soạn. Ly mì nóng hổi liền trở nên mất sức hút, cậu thở dài ngán ngẫm buông đũa muốn xoá tin nhắn đi.
\”Chồng đặt đồ ăn cho em rồi, em ra lấy đi\”.
Tự Uyên nghe được tiếng chuông cửa vang lên. Nhìn tin nhắn có chút run sợ, không phải trùng hợp vậy chứ. Tiếng chuông liên hồi, cuối cùng cậu cũng hạ quyết tâm mở cửa.
Trước mặt cậu là một người giao hàng.
\”Đồ ăn quý khách đã đặt, đã được thanh toán, vui lòng kí xác nhận\”.
\”Tôi không đặt đồ ăn\”.
\”Lạ thật, đúng địa chỉ rồi ạ\”.
Cuối cùng, Tự Uyên cũng phải nhận đồ. Có chết cậu cũng không ngờ tên đó lại biết nhà cậu. Về việc này, Tự Uyên không phải là chưa từng báo cảnh sát nhưng mà lần nào cũng bị né tránh.
Muốn đem đồ đi vứt, nhưng hương thơm đồ ăn cứ sộc thẳng vào mũi cậu. Tự Uyên nhịn không được có chút tiếc nuối. Đồ ăn được bỏ vào trong một cái hộp rất đẹp, là súp bào ngư, nhà hàng này cậu biết, lúc trước sống trong sung túc cũng chưa phải là chưa từng ăn. Lại chưa thấy nhà hàng đó đưa đồ ăn đến tận nơi bao giờ tên kia chắc phải chi thêm một lượng tiền nữa.
Tự Uyên trề môi, chắc cũng chỉ là một tên phá gia chi tử. Cố tình phá cậu mua vui thôi.
Sau một lúc, Tự Uyên xoa chiếc bụng tròn của mình. Lúc đầu chỉ định xem một chút nhưng nhịn không được… chén sạch rồi. Tự Uyên bất giác liếm khoé môi, thật ngon, muốn ăn nữa.
…
Lão Tần đưa mắt nhìn.
\”Thiếu gia, chuyện của Minh Nhã…\”.