\”Tịnh Y, đấy là sữa tôi mua cho cậu, sao cậu lại dám đưa cho Vô Song\”.
Hắn đưa mắt nhìn cậu, rồi bước tiếp, cơ hồ lúc đi còn va vào vai Tự Uyên.
Cậu tức đến chết đi được. Bước về phía trước ngăn hắn lại.
\”Cậu… Cậu…\”.
Tịnh Y nhìn người nhỏ nhắn phía dưới chỉ đứng tới vai mình, nói cậu lùn cũng không phải lùn, chỉ là do hắn quá cao.
Nhìn đôi mắt to tròn đẫm nước uất ức mà nhìn mình, cơ hồ còn đang rất tức giận.
Tịnh Y hắn ghét nhất là loại công tử bột luôn được nuông chiều như cậu.
\”Cút\”.
Giọng điệu vừa lạnh lẽo vừa chứa trong đó là sự căm ghét, Tự Uyên đứng chết lặng.
Tự Uyên gặp được Tịnh Y là vào năm cậu học lớp tám. Người con trai với khuôn mặt góc cạnh, kiên nghị, một vẻ trưởng thành má mấy đứa con trai năm đó không thể nào sánh được. Dáng người hắn vừa cao vừa to, lại không hề thô, đó là dáng người mà Tự Uyên mong ước.
Cảm giác đầu tiên khi gặp hắn đó là à người này có một chút đẹp trai, có một chút khí chất. Nhưng ở cùng một lớp tình cảm cứ thế mà nảy sinh, đến khi Tự Uyên phát hiện thì nó không còn là một dạng tình cảm mới chớm nữa. Mà là cậu yêu hắn, chỉ là cậu yêu hắn.
Đối với Tịnh Y mà nói Tự Uyên giống như một kẻ phiền phức thích bám đuôi hắn.
\”Tự Uyên, cậu định gây phiền phức với Vô Song đến khi nào?\”.
\”Là do cậu ấy chủ động trực nhật giúp tớ, chả ai ép cả\”.
\”Đừng có nói láo, sức khoẻ của Vô Song vốn không tốt, sao cậu cứ thích ỷ vào gia thế mà bắt nạt người khác\”.
Vừa nói Tịnh Y vừa nghiến răng ken két. Chỉ một việc cỏn con hắn tức giận như thế làm gì, xót người mình thương à?
\”Được, là tại tôi\”.
Mấy tháng trước, Tự Uyên dựa vào mấy tấm hình photoshop để ép hắn làm theo ý mình. Nhà hắn rất nghèo, cậu biết chứ, những tấm hình này là giả hay là thật đều sẽ ảnh hưởng đến hắn, mẹ hắn sẽ không vui.
Hắn đồng ý lên giường với cậu. Tự Uyên mãi sẽ không quên những lời hắn mắng nhiếc về cơ thể dị dạng của cậu, nhưng Tự Uyên chấp nhận sống trong khoái cảm của dục vọng tạm thời, cậu có vui không? Hài lòng không? Có mà, đúng vậy.
Tịnh Y vẫn luôn lạnh lùng như thế, nếu không phải là chuyện liên quan đến Vô Song hắn liền không chủ động nói chuyện với cậu một chữ.
Tự Uyên chỉ thích Tịnh Y, đơn thuần là thích thôi. Cậu cũng không chủ động gây phiền phức cho Vô Song, hà cớ gì hắn đều đổ lỗi cho cậu, được cậu cho là tại tôi thì tại tôi. Tự Uyên cũng không muốn giải thích, nhưng là cậu không can tâm, dùng cách hà tiện nhất để ép hắn, hắn căm ghét cậu, cũng được, cả đời này Tự Uyên chỉ muốn làm phiền mỗi Tịnh Y.
Tự Uyên nhớ mãi ngày hôm ấy, khi mặt trời vừa buông xuống, bóng tối vừa kịp đuổi tới chân. Tự Uyên hí hửng muốn đem bài kiểm tra đạt cao điểm về khoe với mẹ, từ nhỏ đầu óc của cậu không được lanh lẹ cho lắm, nên mỗi lần cậu đạt điểm cao mẹ đều rất vui.