Đức, trong một biệt thự tư nhân.
“Bác sĩ, mặt tôi ổn rồi nhỉ, tôi có thể đi ra ngoài rồi đúng không?”, Hạ Dĩ San ngắm mình trong gương.
“Có thể rồi, nhưng mà sau này cô phải nhớ, tuyệt đối đừng có động đến cái thứ gây ra dị ứng như thế nữa.”
“Ông không nói thì tôi cũng xin chừa.”, Hạ Dĩ San bĩu môi, “Khổ sở như thế
cuối cùng vẫn là khuôn mặt này, phí toi một năm trời.”
“Cô Hạ, cô xinh đẹp thế này rồi, không cần phải… sửa làm gì nữa.”, bác sĩ nghiêm túc nói.
Hạ Dĩ San, “Đúng, tôi xinh đẹp thế này cần gì phải sửa nữa, đều tại cái
con Dương Văn kia kìa, nếu không bị nó khích đểu thì tôi đã chẳng hồ đồ
đến thế.”
Bác sĩ cười, “Vậy nếu cô Hạ không còn việc gì nữa thì tôi đi đây, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”
“Được.”
Bác sĩ đi rồi, Hạ Dĩ San ở lại một mình trong căn biệt thự. Cô nàng định sẽ về nước, chuyện ở bên đó đã phải nhờ Hạ Dĩ Hàm lâu quá rồi.
Haiz, dạo gần đây đọc tin mới thấy Nghê Hạ đang cực kỳ nổi tiếng, quả nhiên là Tiểu Hàm, không có gì là không làm được.
Hạ Dĩ San ở Đức chẳng có bạn bè gì, cô đặt vé máy bay cho ngày kia khởi
hành, hai hôm nay tuy có thể ra ngoài nhưng đi chơi một mình cũng không
vui. Vì thế, cô chỉ có thể ở nhà quẩy một mình, mở nhạc thật to, nhảy
nhót điên cuồng trong phòng khách. Nhảy mệt rồi đành phải tắt nhạc, Hạ
Dĩ San lê dép đi ra ban công, nằm xuống chiếc ghế quý phi, đắm chìm
trong ánh mặt trời ấm áp.
Cô híp mắt, tùy ý ngân nga một bài hát. Cô hát hơn nửa tiếng mà không hề ngờ rằng, có một chiếc xe chỉ đi ngang qua nhưng lại dừng ở dưới lầu cũng tận nửa tiếng.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Hạ Dĩ San nghi hoặc mở mắt. Bác sĩ quay lại có việc gì sao?
Hạ Dĩ San uể oải đứng dậy, đi xuống lầu.
“Ai đấy?”, mở cửa ra, Hạ Dĩ San cáu kỉnh nhìn về phía người đó.
Nhưng vừa nhìn kĩ một cái thì lập tức ngây ra.
Người ngoài cửa mặt không biến sắc, nhưng ánh mắt anh thì lại lấp lánh như
vừa phát hiện ra được một chuyện cực kỳ bất ngờ, “Cô…”
“Rầm!”,
cánh cửa bị Hạ Dĩ San đóng sầm lại, phía sau cửa vẫn còn nghe thấy tiếng cô, cô dùng tiếng Anh nói, “Anh chàng đẹp trai! Chờ tôi mười phút!”
“…”
Mười phút sau, Hạ Dĩ San đã thay xong quần áo, sửa sang lại đầu tóc, còn đeo thêm một món đồ trang sức tao nhã. Mở cửa ra, cô nàng nở một nụ cười
cực kỳ đẹp mắt, “Chào anh, xin hỏi anh có chuyện gì vậy?”
Nam Dịch vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, “Người vừa rồi hát là cô ư?”
Hạ Dĩ San che miệng, thẹn thùng nói, “Ôi trời, anh còn lén nghe tôi hát sao?”
Nam Dịch, “Nghe lén? Chính xác mà nói, thì giọng của cô đủ để cả con phố này nghe thấy.”
“… Thế sao?”
“Đi theo tôi đi!”
“Đi đâu?”
Nam Dịch chỉ liếc cô một cái rồi lôi tuột cô ra ngoài, sau đó nhét vào trong xe của mình, “Vừa đi vừa nói.”
Hạ Dĩ San trợn mắt, “Anh chàng đẹp trai! Nếu không phải vì anh đẹp trai thì tôi đã báo cảnh sát rồi đấy!”
Nam Dịch ngồi vào ghế lái, khởi động xe, “Tôi chỉ muốn đưa cô đi thử giọng thôi, cô hát rất hay.”
Hạ Dĩ San nghe xong liền bật cười khanh khách, “Thủ đoạn dụ dỗ này của anh mới mẻ thật đấy, nhưng mà tôi thích.”
Ngắm sườn mặt của anh một lúc lâu, Hạ Dĩ San mới nói, “Anh là con lai phải
không? Lai nước nào vậy? Trông nét Á rõ lắm. Là Trung Quốc? Hàn Quốc?
Nhật Bản? Chẳng lẽ là… Sawatdika*?”
* Xin chào trong tiếng Thái
“Sao anh không trả lời tôi?”, Hạ Dĩ San thấy Nam Dịch hơi có vẻ mất kiên
nhẫn liền nói, “Nếu thế thì tôi muốn xuống xe, tôi không đi! Tôi muốn
xuống xe! Nghe thấy không? Bắt cóc à! Cướp tiền, hay là cướp sắc???”
Nam Dịch nhíu mày, “… Bố tôi là con lai Trung Đức.”
“Ồ!”, Hạ Sĩ San hưng phấn, “Vậy anh biết nói tiếng Trung chứ?”
“Biết.”
Hạ Dĩ San vội vàng ngừng nói tiếng Anh, đổi sang tiếng Trung, “Tốt quá, đã lâu không có ai nói tiếng Trung với tôi… Này, anh tên gì? Tôi nhìn
anh cứ thấy quen quen, shhh… Là ai nhỉ?”
“Nam Dịch.”
“Nam Dịch… Nam Dịch?”, Hạ Dĩ San vô cùng bất ngờ, “Tôi cảm thấy tôi đã
từng nghe thấy cái tên này rồi! À đúng rồi, trước đây có một thiên tài
sáng tác cực kỳ giỏi! Có phải là anh không? Nghe nói mấy năm trước đã ra nước ngoài, dần dần mai danh ẩn tích…”
“Cô có thể yên lặng một chút không?”, Hạ Dĩ San ríu rít nói mãi không yên, đột nhiên Nam Dịch
có cảm giác hôm nay đã làm một việc sai lầm…
Cứ thế, Hạ Dĩ San
bị Nam Dịch kéo vào phòng thu âm riêng của anh một cách rất đơn giản.
Đám nhân viên trong phòng thu âm thấy sếp đã quay lại, còn dẫn theo một
cô gái thì vô cùng kinh ngạc.
“Nghe thử bài này rồi vào trong hát một lần đi.”, Nam Dịch giải thích ngắn gọn rồi đưa tai nghe cho Hạ Dĩ San.
Hạ Dĩ San mơ hồ hỏi, “Tôi bảo này, đây không phải là thủ đoạn dụ dỗ à, anh nghiêm túc thật đấy ư?”
“Dụ dỗ?”, Nam Dịch nhìn cô với vẻ khó hiểu, ánh mắt kia khiến sự tự tin của Hạ Dĩ San bắt đầu xuất hiện một vết nứt…
Hạ Dĩ San chưa từng nghiêm túc hát một ca khúc nào, cho đến tận bây giờ,
cô vẫn không cảm thấy mình hát quá hay. Thế nên, khi đám nhân viên đứng
ngoài phòng thu trợn mắt ngạc nhiên bởi giọng hát của cô, thì cô vẫn
chẳng mấy để tâm, mà chỉ dựa vào cạnh bàn của Nam Dịch bằng cái dáng
quyến rũ, nhìn chằm chằm dáng vẻ nghiêm túc đeo tai nghe của anh.
Người đàn ông làm việc nghiêm túc là đẹp nhất, lời này cấm có sai, Hạ Dĩ San
tấm tắc cảm thán, “Nam Dịch, hát lâu như thế, tôi đói quá, đưa tôi ra
ngoài ăn đi.”
Không ai đáp lời cô. Hạ Dĩ San giật phăng tai nghe
của anh, “Anh bảo tôi hát mà tôi còn chưa lấy thù lao đâu đấy, bây giờ
tôi muốn anh đi ăn với tôi một bữa.”
Nam Dịch nhìn cô, “Chỗ này phải chỉnh lại một chút, cô vào thử đi.”
“Ơ kìa, lại bắt tôi phải hát à, được, anh ra ngoài ăn với tôi một bữa thì tôi sẽ hát.”
Nam Dịch híp mắt lại, đám nhân viên đứng gần đó nhìn thấy biểu cảm ấy thì
lập tức tránh ra xa, sếp mà tức lên thì cực kỳ đáng sợ. Nhưng sau khi
tránh đi rồi, họ thấy cô gái kia vẫn không hề có vẻ sợ hãi, thậm chí còn mặt dày nói, “Không đi ăn với tôi chứ gì? Được rồi, tôi đi đây, ai
thích hát thì đi mà hát.”
Hạ Dĩ San nói xong liền làm ra vẻ định
đi, nhưng vừa tới cửa thì đã nghe thấy giọng nói đầy nhẫn nại của người
nào đó, “Đi đâu ăn?”
Nam Dịch đã bỏ ra rất nhiều tâm sức cho ca
khúc này, thế nên khi gặp được người thích hợp để hát nó thì anh sẽ giữ
thật chặt bằng mọi cách. Vì thế, ông sếp lạnh lùng, mặt mày âm u trong
mắt đám nhân viên đã bị một cô gái vô danh hô to gọi nhỏ một thời
gian…
…
Một buổi tối nọ, Hạ Dĩ San vội vàng ra khỏi biệt thự. Hôm nay cô mặc quần
áo hết sức thoải mái, tay trái xách một túi đồ ăn mua ở siêu thị, tay
phải cầm theo hai chiếc tạp dề đôi cô mới mua…
Qua một tháng
tiếp xúc, tính tình Nam Dịch thế nào, cô đều đã hiểu. Làm loạn thế nào,
quyến rũ kiểu gì cũng không có tác dụng, sau đó Hạ Dĩ San nhận định, Nam Dịch không thích kiểu con gái uốn éo, vì thế hôm nay cô quyết tâm xây
hình tượng con gái nhà lành, phải đến nấu cơm cho anh ăn.
Vì bữa
cơm này, cô đã nghiên cứu rất nhiều thực đơn, cũng lên mạng tham gia
khóa học cấp tốc. Dù sao thì, cô cũng muốn cho Nam Dịch bảo bảo có một
bữa ăn đẹp nhất, ngon nhất!!!
À, Nam Dịch bảo bảo là như thế này: Một ngày kia, Hạ Dĩ San đến phòng thu âm tìm anh, phát hiện trong phòng không có người khác, chỉ có mình anh đang nằm trên sô pha, có vẻ là làm việc cả đêm nên giờ ngủ luôn ở đây. Hạ Dĩ San lặng lẽ tới gần, ngồi xổm xuống ngắm anh rất lâu. Lúc ngủ trông anh cực kỳ hiền lành, làn da nhẵn mịn, lông mi rất dài, sạch sẽ đáng yêu như một đứa trẻ vậy. Hạ Dĩ San
đã từng gặp rất nhiều người đẹp trai, cũng thích ngắm họ, đương nhiên,
trước đây, cô cũng đã từng yêu một trai đẹp. Ngay từ đầu, với Nam Dịch,
cô chỉ muốn tìm gì đó thú vị trong khoảng thời gian một mình sống tại
Đức, vừa hay diện mạo của anh hợp ý cô, thế nên cô cứ thích trêu anh. Có điều, càng trêu càng lún sâu, hiện giờ nhìn thấy dáng vẻ ngủ say của
anh, lòng cô lại cảm thấy vô cùng tĩnh lặng, như thể chỉ cần nhìn thôi
là đã cảm thấy thỏa mãn rồi… Lúc Nam Dịch tỉnh lại, đột nhiên phát
hiện có một người ở quá gần mình, anh hoảng hốt, vô thức giật lùi về
phía sau. Trong khoảng không gian chật hẹp, anh chợt nhìn thấy người
trước mặt cười với mình, không giống với kiểu cười phô trương bình
thường của cô, mà là vô cùng tĩnh lặng, vô cùng thoải mái. Cô híp mắt
lại, cất giọng trong trẻo, “Nam Dịch bảo bảo, dáng vẻ lúc ngủ của anh
đáng yêu thật đấy.”
…
Trở lại câu chuyện Hạ Dĩ San làm cơm tối.
Từ sau khi biết nhà của Nam Dịch ở khu biệt thự này, hơn nữa lại rất gần chỗ cô, Hạ Dĩ San thường xuyên đến tìm anh.
Đứng trước cửa, cô khách sáo gõ cửa, một lúc lâu sau mới có người ra, “Chào cô.”
“Nam Dịch có nhà không ạ?”
“Cậu ấy vẫn ngủ trên tầng.”
“Tốt quá.”, Hạ Dĩ San đi vào, “Cô giúp cháu mang vào bếp đi ạ, cháu cảm ơn.”
Cô giúp việc nhìn ngó một hồi, “Đây là…”
“Thức ăn cháu chuẩn bị để nấu cơm cho Nam Dịch đấy, hôm nay cô không cần phải nấu cơm đâu ạ, cô cứ về trước đi.”
“Hả?”
“Cô yên tâm, cháu nhất định có thể lo được cho anh ấy.”
Mấy hôm nay cô giúp việc đã quen với việc Hạ Dĩ San đến nhà, thế nên cảm
thấy Hạ Dĩ San đặc biệt, vì trước giờ cậu chủ chưa bao giờ đưa phụ nữ về nhà, nghe Hạ Dĩ San nói vậy, cô ấy liền gật đầu, “Vậy phiền cô rồi.”
“Nên thế, nên thế ạ.”, Hạ Dĩ San hì hì cười rồi đi cùng cô giúp việc vào bếp.
Có lẽ đêm qua ngủ muộn nên đến tận bây giờ mà Nam Dịch vẫn chưa dậy. Cô
giúp việc đi rồi, chỉ còn lại một mình Hạ Dĩ San loay hoay với đống đồ.
Cô nghĩ Nam Dịch ăn đồ Tây lâu như vậy rồi, hẳn là sẽ nhớ đồ ăn Trung
Quốc, thế nên cô quyết định sẽ làm một bữa toàn đồ Trung.
“Đổ nước, nấu chín… Ấy, không đúng, còn chưa cho dầu.”, Hạ Dĩ San cầm di động đọc từng bước, “Đổ dầu.”
“Bùm bùm bùm bùm!”
“A!!!”, Hạ Dĩ San hoảng hốt, không ngờ dầu lại bắn tung tóe khắp nơi như vậy.
Cô vội vàng tránh ra nhưng vẫn không nhanh bằng tốc độ bắn của dầu, khắp cánh tay để trần đầy những vết dầu bắn lên.
Hạ Dĩ San đau điếng
người nhưng vẫn không dám hét to, sợ đánh thức Nam Dịch. Cô mím môi
tránh ra xa, đợi cho dầu hết bắn rồi mới tắt bếp đi.
Một lần thất bại không thể khuất phục được Hạ Dĩ San, thế nên, có kinh nghiệm rồi,
cô làm lại một lần nữa. Loay hoay mất một tiếng, cuối cùng, ba đĩa đồ ăn cũng miễn cưỡng được đặt lên bàn.
– —-
P/s: Còn 1 NT nữa nhé mọi người!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com