Dịu Dàng Dành Riêng Em – Chương 76: Ngoại Truyện 2: Anh Em Khuynh Mộ (2) – Botruyen

Dịu Dàng Dành Riêng Em - Chương 76: Ngoại Truyện 2: Anh Em Khuynh Mộ (2)

Hoắc Thiệu Hàng đến chỗ tài xế bảo rồi xuống xe.

Hoắc Thiệu Hàng
là ai chứ? Hiện giờ, có ai làm trong giới lại không biết anh. Thế nên,
khi anh đi vào trường quay thì không một ai ngăn anh lại, mà chỉ có thể
trợn mắt ngỡ ngàng.

“Anh Hoắc?”, nhà chế tác nhìn thấy anh đến thì vô cùng phấn khích, vội vàng chạy ra đón, “Sao anh lại đến đây?”

“Chào cô, tôi đến tìm người.”

“Tìm, tìm ai cơ ạ?”

Hoắc Thiệu Hàng đang định đáp thì đạo diễn nhìn thấy anh, “Thiệu Hàng? Cậu đến Hoành Điếm ư? Dạo này có quay phim nào không?”

Đạo diễn Lý Nguyên nhiều năm trước từng hợp tác với anh một lần, vậy nên
coi như là có quen biết. Nhìn thấy anh ta, Hoắc Thiệu Hàng gật đầu,
“Không có, đến đây có chút việc thôi. Đạo diễn Lý, đã lâu không gặp.”

REPORT THIS AD

“Phải rồi, lâu lắm rồi ấy.”, Lý Nguyên cười cười, “Cậu vừa bảo đến tìm người, tìm ai thế? Tương Vân? Hay là Đông Lục?”

Lý Nguyên không biết Hoắc Thiệu Hàng có quen họ hay không, nhưng hai người này là nam nữ chính của bộ phim, thế nên anh ta nghĩ Hoắc Thiệu Hàng có đến tìm thì cũng phải là tìm nhân vật lớn.

“Không phải.”, Hoắc
Thiệu Hàng nói, “Tôi đến tìm hai đứa trẻ, có phải trong trường quay của
đạo diễn Lý có hai đứa trẻ vừa mới đến đúng không?”

“Trẻ con ư?”, Lý Nguyên ngạc nhiên nói, “Không phải cậu muốn nói đến hai đứa diễn vai công chúa với công tử kia chứ?”

“Phải.”, Hoắc Thiệu Hàng gật đầu, ánh mắt quét một vòng, vừa lúc nhìn thấy một
đứa đang chạy lên chỗ ngai Hoàng đế, còn một đứa lớn hơn một chút thì
đứng bên cạnh ngai nhìn con bé.

Không đợi Lý Nguyên nói, Hoắc
Thiệu Hàng đã nhấc chân đi về phía đó. Tất cả mọi người đều không hiểu
chuyện gì đang xảy ra, chỉ một lòng muốn ngắm thần tượng nên cũng ùn ùn
kéo theo.

Hoắc Thiệu Hàng đi vào gian cung điện, rồi dừng lại trước bậc thang đi lên ngai vàng, “Hai đứa, lại đây cho bố.”

Giọng nói nặng nề vang lên trong gian điện, Khuynh Hàm và Mộ Hàng đồng thời
ngây ra, ánh mắt hướng thẳng đến đám người đang đi về phía mình. Nhìn
thấy Hoắc Thiệu Hàng, Mộ Hàng ngay lập tức nở nụ cười tươi như hoa, “Bố, bố đến rồi.”

Một tiếng “bố” này khiến tất cả mọi người ngỡ ngàng.

Bố… Bố? Bố ư? Sao lại gọi là bố? Chẳng lẽ…

Ánh mắt của mọi người dồn hết về hai đứa nhỏ.

Hiển nhiên đây là hai đứa con được Hoắc Thiệu Hàng bảo vệ suốt thời gian
qua! Là hai đứa trẻ nổi tiếng nhưng bị giấu mặt trước truyền thông! Định mệnh, họ quá may mắn mới có thể ở cạnh hai đứa trẻ lâu như vậy!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, chẳng trách Hoắc Thiệu Hàng đích thân đến
trường quay tìm, thì ra là vì hai đứa con cưng. Nhưng mà, tại sao hai
đứa trẻ này lại xuất hiện ở đây?

Nhà chế tác đứng một bên cũng vô cùng sửng sốt, chẳng trách mặt mũi lại xinh xắn thế kia, thì ra là con
của Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ… Trời ơi, chị ta còn cho hai đứa làm
diễn viên nữa chứ, khoản thù lao này có trả nổi không đây?…

Thấy Mộ Hàng loi choi nhảy xuống khỏi ngai vàng, Hoắc Thiệu Hàng nhíu mày, còn nói to, “Mộc Mộc, ngồi yên.”

Mộ Hàng nghe thấy thế liền ngoan ngoãn ngồi xuống đợi bố đi lên.

Hoắc Thiệu Hàng đi tới, một tay bế Khuynh Hàm lên, “To gan nhỉ, dám tùy tiện đưa em đi?”

Khuynh Hàm mím môi, nhìn cái điệu này thì có đến bảy tám phần giống Hoắc Thiệu Hàng, “Con muốn đi thăm mẹ.”

“Thăm mẹ thì được, nhưng sao còn đưa cả em đi? Con có trông được em không? Không an toàn chút nào, con hiểu chưa?”

“Có chú Triệu mà.”, Khuynh Hàm không hề tỏ vẻ sợ hãi, thằng bé bình tĩnh nhìn anh, “Với lại, con có thể trông Mộc Mộc.”

“Con…”

“Bố.”, ngồi trên ghế, đột nhiên Mộ Hàng giật vạt áo anh, con bé ngẩng đầu nói, “Bố đừng mắng anh mà, tại con đòi đi, con ở nhà một mình chán lắm.”

Hoắc Thiệu Hàng nhìn con bé, giọng nói bất giác nhẹ nhàng lại, “Tùy tiện đi
ra ngoài mà không nói với bố, to gan quá cơ, nhỡ đi lạc thì làm sao?”

“Có anh mà, con không lạc đâu.”, Mộ Hàng thì thầm thêm, “Anh biết bảo vệ con đấy.”

Khuynh Hàm liếc em gái một cái, vẻ mặt như thể khen ngợi em gái dễ dạy dỗ vậy.Hoắc Thiệu Hàng nhìn điệu bộ của hai đứa nhóc mà không thể tức nổi, anh đành phải nói, “Thôi được rồi hai đứa này, về nhà bố xử lý sau.”

Nói xong, anh dùng tay kia bế cả Mộ Hàng lên, vững vàng bước xuống cầu thang.

“Anh, anh Hoắc…”, nhà chế tác Khương Nhã bước tới, “Thật sự xin lỗi, tôi không biết đây là con của anh.”

“Phiền cô xóa hết những phần đã quay đi.”, Hoắc Thiệu Hàng dừng lại, ánh mắt
thoáng vẻ lạnh lùng, “Hiện giờ bọn nhỏ chưa thích hợp để xuất hiện trước ống kính.”

Khuynh Hàm và Mộ Hàng đều còn nhỏ, nếu hiện giờ được
xuất hiện trước công chúng, anh lo chúng sẽ bị ảnh hưởng không tốt. Đây
là suy nghĩ chung của cả anh và Hạ Dĩ Hàm, hai người muốn cho bọn trẻ
được lớn lên một cách bình thường.

“Vâng vâng vâng, không thành vấn đề ạ.”

“Dạ? Xóa á? Thế là con không được xem con diễn công chúa ạ?”, Mộ Hàng xụ
mặt, “Bố, đừng xóa mà, Mộc Mộc diễn được, giống mẹ, con thích làm công
chúa…”

Hoắc Thiệu Hàng, “Mộc Mộc…”

Lời chưa nói hết, thì phía trước nổi lên những tiếng xôn xao.

“Nghê Hạ kìa!”

“Hôm nay là ngày gì thế, mà sao mấy nhân vật lớn đều đến đoàn phim mình vậy?”

“Cậu không thấy mình phí lời à, hai đứa con đều ở đây, bố mẹ không đến mới là lạ đấy.”

“Phấn khích quá…”

“Mẹ!”, Mộ Hàng nhìn thấy Hạ Dĩ Hàm đang vội vã bước tới liền nhào về phía cô.

Hạ Dĩ Hàm đón lấy con bé, cô cau mày, “Hai đứa bọn con đúng là…”

“Mẹ, đừng mắng con, vừa nãy bố mắng rồi.”, Mộ Hàng mếu máo, “Bố còn bảo dì
Khương Nhã xóa cái con đóng đi. Mẹ, mẹ bảo bố đừng xóa mà, con muốn nhìn thấy con trên tivi.”

Hạ Dĩ Hàm ngẩn người, cô liếc Hoắc Thiệu Hàng một cái, sau đó nghiêm túc nhìn Mộ Hàng, “Con muốn lên tivi thật à?”

“Vâng, con muốn giống mẹ, con muốn làm công chúa, muốn làm cả hoàng đế nữa.”

“…Mộc Mộc, hoàng đế là con trai.”, Khuynh Hàm nhắc.

“Kệ, em thích đóng phim.”, Mộ Hàng nói, “Con muốn làm diễn viên!”

Cả Hạ Dĩ Hàm và Hoắc Thiệu Hàng đều kinh ngạc. Ngày thường, họ rất tôn
trọng sự lựa chọn của bọn trẻ, nhưng họ không hề ngờ tới Mộ Hàng còn bé
mà đã nói muốn làm diễn viên.

“Mộc Mộc, con có chắc không?”

“Có ạ, con muốn nhiều người biết con, phải giống như mẹ, được nhiều người thích.”, Mộ Hàng cười hì hì.

Lúc này, Khương Nhã lên tiếng, “Cô Hạ, thật ra Mộc Mộc rất giỏi, tuy còn
nhỏ nhưng diễn tốt hơn rất nhiều đứa trẻ khác, hay là, cô để cho con bé
thử xem.”

Hạ Dĩ Hàm nhìn về phía Hoắc Thiệu Hàng, dùng khẩu âm để hỏi anh nên làm thế nào. Mộ Hàng thấy mẹ mập mờ như vậy liền giở ngay
chiêu làm nũng bố, “Bố, con xin bố mà~~”

Ánh mắt Hoắc Thiệu Hàng
hiện lên vẻ bất đắc dĩ, anh trầm tư một lát rồi nói, “Thôi được rồi,
đoạn đó không cần xóa, để cho con ngắm con trên tivi nhé.”

“Yeah, bố là nhất.”, Mộ Hàng nhoài sang thơm bố một cái.

Hoắc Thiệu Hàng nở nụ cười mãn nguyện, sau đó nhìn Khuynh Hàm đang được bế trên tay mình, “Khuynh Hàm, còn con?”

“Của con xóa đi.”, Khuynh Hàm yên lặng ngồi trên khuỷu tay anh, lạnh lùng buông mệnh lệnh.

Mặt Khương Nhã cứng đờ, “…Được.”

Bốn người lên xe rời khỏi trường quay.

Hạ Dĩ Hàm gật đầu, cô lại nói, “Mẹ không ép con học, nhưng mẹ muốn con đi
học để có bạn bè, con cứ như vậy thì các bạn khác chẳng muốn chơi với
con đâu.”

Hoắc Khuynh Hàm không nói gì, trong lòng thì thầm nghĩ, ở mẫu giáo, một đám trẻ con vây quanh nó, làm gì có chuyện không có ai
chơi với nó, chỉ là thằng bé chê đám trẻ kia quá ngốc nên không thèm nói chuyện mà thôi.

“Khuynh Hàm, nghe mẹ, lần này về phải đi học.”, Hoắc Thiệu Hàng lên tiếng.

Khuynh Hàm không tình nguyện đáp “vầng” một tiếng.

Sau đó, Hoắc Thiệu Hàng lại nói, “Con lại đây.”

Hoắc Khuynh Hàm nhìn về phía anh, đột nhiên cả người nhẹ bẫng, sau đó đã
được Hoắc Thiệu Hàng bế khỏi chỗ cạnh Hạ Dĩ Hàm. Thấy bố nghiêm chỉnh
ngồi vào cạnh mẹ, thằng bé thầm lừ mắt khinh bỉ. Ngày nào cũng ở nhà
khoe ân ái, ra ngoài cũng thế…

“Về trường quay hay về khách sạn?”

“Vừa nãy em chạy vội đi, anh xem, em vẫn còn mặc đồ diễn đây này, phải về quay nốt một cảnh nữa đã.”, Hạ Dĩ Hàm nói.

Hoắc Thiệu Hàng gật đầu, thuận tay vuốt tóc cô rồi dịu dàng nói, “Về đấy cùng em vậy, lát nữa cùng nhau về.”

“Vâng.”

“Phim này bao giờ đóng máy?”

“Chắc khoảng một tháng nữa.”

Nói xong, Hạ Dĩ Hàm ngước mắt lên nhìn Hoắc Thiệu Hàng với vẻ… ấm ức.

“Quay xong phim này năm nay đừng nhận thêm phim nữa, nhé?”, ánh mắt anh có phần hun hút.

Hạ Dĩ Hàm ngẫm nghĩ, “Không quay phim thì em nhàn rỗi chết mất.”

“Nhàn rỗi thì đi với anh, lần này cả một tháng không gặp, anh nhớ em.”, giọng nói trầm thấp giàu từ tính, Hạ Dĩ Hàm vốn không có sức chống cự, “Vậy,
em dặn Cảnh Tố, bảo chị ấy ngừng nhận vai nhé?”

“Ừm, ngoan.”,
khóe miệng Hoắc Thiệu Hàng cong lên, anh cúi xuống định hôn cô nhưng bị
Hạ Dĩ Hàm giơ tay chặn lại, “Đừng, bọn nhỏ còn ở đây.”

Hoắc Thiệu Hàng quay đầu sang nhìn hai đứa nhóc đang mở to mắt nhìn mình chằm chằm, anh ra lệnh, “Quay đầu đi, ngay lập tức.”

Mộ Hàng không chịu, Khuynh Hàm lườm một cái vẻ khinh bỉ, quay đầu ra ngoài cửa sổ, sau đó tiện tay xoay đầu em gái, “Nhìn ra ngoài cửa sổ đi.”

Mộ Hàng, “…”

Thấy hai đứa nhỏ tự giác, Hoắc Thiệu Hàng liền quay đầu lại nhìn Hạ Dĩ Hàm, anh nhướng mày, như đang hỏi, “Giờ thì sao?”

Hạ Dĩ Hàm trừng mắt, còn chưa nói gì thì người nào đó đã cúi xuống hôn cô rồi…

Một thời gian sau đó.

Truyền kỳ Lý Thế Dân được công chiếu, thu về thành công rất rực rỡ. Mà ngoài
nam nữ diễn viên chính ra, thì bạn nhỏ diễn vai công chúa cũng rất được
chú ý. Cũng bởi có tin tức được truyền ra rằng, cô bé xinh đẹp đó là con gái của hai diễn viên nổi tiếng Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ…

Sau này của sau này, khi đã trưởng thành, đạt được kha khá thành công trên
con đường diễn xuất, Mộ Hàng được phóng viên hỏi về lần đầu tiên đóng
phim, cô nàng liền nhớ ngay đến câu chuyện đó. Có phóng viên hỏi: Bạn
nói là anh trai cũng đến diễn cùng, nhưng sao lại không thấy anh trai
bạn xuất hiện?

Mộ Hàng cười, “Anh tôi bị tôi kéo vào thôi chứ anh ấy không hề thích đóng phim.”

“Trước đây có nguồn tin để lộ ảnh của anh trai bạn, trông có vẻ cực kỳ đẹp
trai, xin hỏi, vì sao anh ấy không tiến vào giới giải trí mà lại ra nước ngoài du học? Nghe nói hiện giờ anh ấy là một bác sĩ vô cùng xuất sắc?”

“Ai nói cứ đẹp trai là phải vào giới giải trí chứ?”, Mộ Hàng trầm tư một
lát rồi nói, “Anh tôi quá thông minh, bố mẹ tôi nói, chỉ số thông minh
cao như vậy mà không cống hiến cho khoa học thì đáng tiếc lắm.”

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 3 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.

Xiaolin
  

asdasd

Xiaolin
  

asd

Xiaolin
  

asd