Bảy năm sau, tại công ty Sâm Thần chi nhánh Thượng Hải.
Trợ lý cầm một tập tài liệu vào văn phòng, “Tổng giám đốc Hoắc, đây là kế hoạch của mấy dự án tiếp theo ạ.”
“Ừm.”, Hoắc Thiệu Hàng cầm lấy xem, đột nhiên anh hỏi, “Khuynh Hàm đâu?”
“Cậu ấy đến Hoành Điếm rồi ạ.”
“Hoành Điếm?”, Hoắc Thiệu Hàng im lặng một lát rồi lại nói, “Thế thì cô đón Mộc Mộc sang đây ăn cơm đi.”
“Mộc Mộc cũng đi Hoành Điếm rồi ạ.”
Lời vừa nói ra, cô trợ lý ngay lập tức có thể cảm nhận được sự khác thường.
“Thằng bé không đi một mình mà đưa cả Mộc Mộc đi?”, Hoắc Thiệu Hàng nhìn về
phía trợ lý, vẻ mặt nghiêm nghị khiến cô ta hoảng hốt.
“Chẳng
phải anh đã nói, cậu chủ nhỏ đi đâu cũng được hay sao ạ?… Thế nên tài
xế mới đưa hai đứa nhỏ đi.”, cô trợ lý nhỏ giọng dần.
Hoắc Thiệu
Hàng nhíu mày, “Tôi nói là thằng bé thì có thể thoải mái, nhưng tôi có
nói là Mộc Mộc cũng có thể không? Con bé mới bao nhiêu tuổi cô biết
không?”
“4 tuổi ạ.”, trước cái nhìn của Hoắc Thiệu Hàng, cô trợ lý lẩm bẩm, “Nhưng mà Khuynh Hàm cũng chỉ mới 6 tuổi thôi mà…”
Hoắc Thiệu Hàng không nghe cô ta nói mà đứng dậy luôn, “Chuẩn bị xe đi Hoành Điếm.”
“Dạ.”, trước khi ra khỏi văn phòng, cô nàng trợ lý vừa đi vừa nghĩ, với con
trai, tổng giám đốc Hoắc áp dụng kiểu nuôi thả cửa, còn với con gái thì
lại hoàn toàn ngược lại, phải nói là ngậm trong miệng sợ tan, ủ trong
tay thì sợ rớt, nghe thấy chuyện thằng con trai đi Hoành Điếm thì chẳng
nói gì, vừa nghe thấy cô con gái đi theo là không ngồi yên nổi.
Có điều, cô ta hoàn toàn có thể hiểu vì sao tổng giám đốc Hoắc lại yên tâm về cậu con trai này như vậy. Căn bản là vì chỉ số thông minh của thằng
bé quá cao, ngày thường tiếp xúc thật sự không thể ngờ nó vẫn còn là một đứa trẻ.
Nghe nói lúc cô Nghê Hạ mang thai thằng bé thì đang học nghiên cứu sinh ngành Hóa sinh và Sinh học phân tử, khi đó phóng viên
tung tin này ra đã khiến cộng đồng mạng bàn tán xôn xao một thời gian.
Chẳng lẽ là vì khi đó não phải hoạt động nhiều nên mới sinh ra đứa con
thông minh kinh khủng như vậy?
Cô nàng trợ lý lắc đầu, không hiểu, không thể nào hiểu được…
Cùng lúc Hoắc Thiệu Hàng xuất phát thì Khuynh Hàm và Mộ Hàng đã đến Hoành Điếm rồi.
Hiện tại Hạ Dĩ Hàm đang quay một bộ phim cổ trang quy mô lớn, vì dự án này
mà đã hơn một tháng không gặp hai đứa con rồi, thế nên Khuynh Hàm mới
bất mãn, không thèm báo gì đã dẫn em gái đến đây.
Đây là lần đầu
tiên Mộ Hàng đến Hoành Điếm, vừa nhìn thấy cả dãy kiến trúc cổ kính, con bé đã reo lên, “Anh ơi, nhìn kìa, giống chỗ mẹ ở trên tivi.”
“Ừ, đấy là vườn Ngự Uyển.”
“Chỗ Hoàng Thượng ở ạ?”, Mộ Hàng ngẩng đầu hỏi thằng bé.
Khuynh Hàm cười, trên gương mặt vẫn còn non nớt hiện rõ vẻ cưng chiều với cô
em gái, “Đây là vườn sau này mới xây lại, bây giờ làm gì có Hoàng
Thượng.”
“Có! Chú Quý là Hoàng Thượng, dì Giang Thần là Hoàng Hậu, em xem rồi.”
Phim mà Mộ Hàng nhắc đến là Mân Phi truyện, bộ phim hai người họ từng đóng
chung trước đây. Khuynh Hàm chưa bao giờ xem phim truyền hình thể loại
đó nên chẳng hiểu em gái nói gì, đành phải dỗ, “Mẹ đang ở đây, mình đi
tìm mẹ nhé!”
“Khoan, anh đi với em, em muốn xem.”, Mộ Hàng chỉ vào một gian cung điện, nhất quyết không chịu đi.
Khuynh Hàm đã tập quen tính chiều chuộng em gái, về điểm này thì giống bố
thằng bé như đúc. Thế nên, em gái có yêu cầu, thằng bé mềm lòng ngay,
“Thế, đi một lúc thôi, hiểu không?”
“Vâng, vâng.”
Khuynh
Hàm nắm tay Mộ Hàng đi về phía đó, còn người tài xế thì do dự đi theo
hai đứa, “Khuynh Hàm à, mình nên đi sang chỗ mẹ cháu đi, bằng không thì, không được đâu.”
“Không sao ạ, cứ bảo là cháu muốn, không ai
trách chú đâu, chú đi theo là được.”, Khuynh Hàm được dạy dỗ nề nếp,
dáng vẻ lễ độ mà lại chững chạc vô cùng.
Tài xế đã biết uy tín
của cậu chủ nhỏ mạnh đến cỡ nào, hơn nữa anh ta cũng biết tổng giám đốc
Hoắc thả thằng bé tự do, thế nên thằng bé đã nói vậy rồi thì anh ta cứ
đi theo hai đứa là được.
Hai đứa trẻ đi vào bên trong. Vì không phải đúng mùa du lịch cao điểm, thế nên không có nhiều người cho lắm.”Anh ơi, cái gì kia?”, Mộ Hàng nhìn thấy phía trước có một đám người, xung quanh lại đầy các máy móc.
Khuynh Hàm liếc qua rồi đáp, “À, có đoàn phim đang quay phim.”
“Hả? Quay phim á? Em muốn xem.”
“Em thích xem quay phim thì sang chỗ mẹ mà xem, bên đấy có gì hay ho đâu.”
“Đừng, em xem một tí thôi.”, Mộ Hàng nói xong liền chạy luôn về phía đó, cái
bóng nhỏ xíu hớt hơ hớt hải lao đi, trông không ổn chút nào. Tài xế vừa
thấy thì liền vội vàng chạy theo sau.
“Này này này, đang quay phim, không vào được.”, một nhân viên của đoàn phim đi tới, “Khách du lịch cảm phiền không lại gần.”
“Tôi xin lỗi.”, tài xế gật đầu, cúi người bế Mộ Hàng lên.
“Hoàng Thượng kìa!”, Mộ Hàng tinh mắt, liếc một cái đã trông thấy cảnh đang
quay, người nọ mặc áo vàng thêu rồng, đích thị là Hoàng Thượng rồi.
Lúc này, Khuynh Hàm cũng đã đuổi kịp, “Mộc Mộc, xem xong rồi đi thôi.”
Mộ Hàng đặc biệt có sự say mê với vai Hoàng Thượng, con bé cứ nhìn mãi theo cái bóng áo vàng kia.
Đúng lúc anh tài xế xoay người định đi, thì đột nhiên có người gọi với lại, “Anh ơi, anh gì ơi! Ngại quá, làm ơn chờ một chút!”
Anh tài xế ngoảnh mặt lại, “Cô có chuyện gì sao?”
Nhưng mà ánh mắt của người đó thì chỉ nhìn chằm chằm vào Mộ Hàng, “Đáng yêu,
quá đáng yêu!… Anh này, anh đến đây du lịch ạ? Xin hỏi một chút, anh
có muốn cho cô bé vào đóng phim không? Không phải nói nhiều đâu ạ. Được
không anh?”
Anh tài xế ngẩn người, Mộ Hàng thì hỏi luôn, “Cô ơi, cô bảo cháu vào đóng phim ạ?”
“Đúng rồi, đoàn phim vốn có một cô bé đóng vai công chúa, nhưng hôm nay con
bé lại tự dưng bị ốm, đoàn đang chưa tìm được người thay. Bạn nhỏ à, cô
thấy cháu rất xinh, thế nên muốn mời cháu vào đóng phim, được không?”
“Công chúa ạ?”, Mộ hàng cao giọng, “Được, được, được ạ, cháu muốn đóng công chúa!”
Nhà chế tác Khương Nhã cười tươi như hoa nở, chị ta nhìn về phía tài xế,
“Anh à, anh cho cháu một cơ hội trải nghiệm đi, chúng tôi chỉ xin hai,
ba tiếng thôi, với lại còn có thù lao cho anh nữa, anh thấy thế nào?”
Anh tài xế do dự không đáp, Khương Nhã nghĩ anh ta đang suy nghĩ nên cứ
nhìn anh ta với ánh mắt đầy tha thiết, lại không ngờ, người đàn ông này
đột nhiên quay sang nhìn cậu bé tầm sáu bảy tuổi đứng bên cạnh, “Khuynh
Hàm, cháu thấy thế nào?”
“Không rảnh ạ.”, Khuynh Hàm không nghĩ
nhiều mà từ chối ngay, thằng bé nhìn về phía Khương Nhã, ánh mắt không
cảm xúc, “Bọn cháu đang có việc, cô muốn quay phim thì tìm người khác đi ạ.”
Khương Nhã ngây người, chị ta không thể ngờ rằng, trong ba
người, thằng bé con này lại là người quyết định. Có điều, chị ta sợ
nhưng cũng lấy làm mừng, vì hai anh em nhà này có gương mặt quá ăn hình, còn xinh xắn hơn nhiều mấy cô cậu diễn viên nhí do đoàn tuyển chọn!
“Anh!”, Mộ Hàng giãy giụa, “Anh không được cấm em.”
“Mộc Mộc, em đến đây để làm gì, hả?”
“Em đến tìm mẹ… Nhưng mà, em muốn đóng công chúa cơ.”
“Ngoan, đợt lát nữa anh mua chocolate cho ăn. Hôm nay đừng diễn công chúa nữa, được không?”, Khuynh Hàm dỗ dành em.
“Không…”, hai mắt Mộ Hàng bắt đầu đỏ lên, “Anh hư, anh không cho em làm công chúa.”
Khuynh Hàm nghẹn họng, “Đâu, đâu có đâu.”
“Anh hư, hu hu, em mách bố.”
“Mộc Mộc…”, Khuynh Hàm vốn dĩ không chịu được chiêu khóc nhè của em gái, con bé vừa khóc đã mềm lòng ngay.
Hai đứa nhỏ nói chuyện ồn ào, còn nhà chế tác Khương Nhã đứng bên cạnh thì
mừng rơn. Hai đứa đáng yêu quá đi mất! Con nhà ai mà kháu khỉnh kinh
khủng!!!
“Thôi, thôi, thôi, anh sợ em rồi, diễn, diễn, diễn.”, cuối cùng Khuynh Hàm cũng phải thỏa hiệp.
Nhà chế tác dẫn ba người vào tổ phim. Bối cảnh của bộ phim là vào thời nhà
Đường, nam chính diễn vai Lý Thế Dân, mà Mộ Hàng sẽ đóng vai cô công
chúa được Lý Thế Dân cưng chiều nhất.
Khương Nhã dẫn Mộ Hàng tới gặp đạo diễn, ông ta vô cùng hài lòng, vội vàng sai người dạy cách diễn cho cô bé.
“Này, anh bạn nhỏ, hay là cháu đóng vai công tử nhà Cửu Vương gia đi? Cháu
nhìn kìa, em gái cháu còn phải quay phim, cháu ngồi đây cũng không có
việc gì làm mà.”, đạo diễn thấy Khuynh Hàm có gương mặt khôi ngô liền ra đề nghị.
Khuynh Hàm làm mặt lạnh, “Cháu không đóng phim.”
“Đơn giản lắm, lời thoại cũng không nhiều lắm đâu, thử nhé?”
Mộ Hàng kéo tay thằng bé, “Anh, anh đóng cùng em đi.”
Vì thế, dưới sự giật giây của Mộ Hàng, rốt cuộc Khuynh Hàm cũng thay bộ
trang phục của cậu công tử nhỏ, còn Mộ Hàng thì mặc bộ váy công chúa màu hồng phấn. Lúc hai đứa nhỏ xuất hiện trên trường quay, mọi người đều bị đánh gục bởi vẻ đáng yêu của chúng.
“Wow, đáng yêu quá!”
“Dễ thương dã man!”
“Bé con à, cho chú véo má một cái được không?”
“Chụp một kiểu ảnh nhé?”
Từ đầu đến cuối, Khuynh Hàm im lặng không nói gì, còn Mộ Hàng thì nhanh
nhảu hơn, trêu cho các cô chú trong đoàn cười như nắc nẻ.
…
“Tiểu Hàm, em quay xong chưa?”, thấy xe sắp đến Hoành Điếm, Hoắc Thiệu Hàng gọi điện cho bà xã nhà mình trước.
Hạ Dĩ Hàm vẫn chưa quay xong, giờ đang ngồi trong phòng nghỉ, cô mặc
nguyên đồ diễn, dựa vào ghế thư giãn, “Chưa đâu, nhưng mà cũng nhanh
thôi, còn hai cảnh nữa. Sao thế anh?”
“Khuynh Hàm với Mộc Mộc đi tìm em, gặp được rồi chứ?”
Hạ Dĩ Hàm sửng sốt, “Đến tìm em lúc nào?”
Hoắc Thiệu Hàng, “Sáng nay xuất phát, chưa đến chỗ em à?”
“Chưa, chẳng lẽ vẫn đang trên đường đi?”, Hạ Dĩ Hàm căng thẳng hỏi.
Hoắc Thiệu Hàng trầm tư một lúc rồi nói, “Không đâu, theo lý thì phải đến
nơi rồi. Nhưng em không cần lo đâu, có tài xế đi cùng rồi sẽ không sao
hết. Để anh gọi điện cho cậu ta, em yên tâm quay tiếp đi.”
“Tìm được nhớ báo ngay cho em đấy.”
“Được.”
Hoắc Thiệu Hàng gọi điện cho tài xế, lúc này, anh ta đang ngồi trên ghế băng nhìn cô cậu chủ nhỏ học lời thoại. Điện thoại đổ chuông, nhìn thấy cái
tên trên màn hình, anh ta vội vàng bắt máy, “Tổng giám đốc Hoắc.”
“Lão Triệu, cậu đang ở đâu?”
Tài xế đứng bật dậy, “Ở, ở Hoành Điếm ạ.”
“Chỗ nào Hoành Điếm? Sao hai đứa không đến tìm mẹ?”, Hoắc Thiệu Hàng nhíu
mày, tuy biết hai đứa con sẽ không sao, nhưng trong lòng anh vẫn có chút lo lắng.
Tài xế áy náy nói, “Tổng giám đốc Hoắc, Mộ Hàng đến
Hoành Điếm nhìn thấy một đoàn phim, nhất quyết đòi vào đóng vai công
chúa, thế nên…”
“Cái gì?”, biểu cảm trên mặt Hoắc Thiệu Hàng thoáng nặng xuống, “Gửi địa chỉ.”
Tài xế cúp điện thoại, nhìn hai đứa nhỏ đang đứng trong trường quay mà
không biết nên nói gì. Suy nghĩ một lúc lâu, anh ta cho rằng, dù sao thì tổng giám đốc Hoắc cũng sắp đến rồi, cứ để cho hai đứa nhỏ diễn tiếp
đi…
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com