(Mình không hiểu nhiều về các giải thưởng của Trung Quốc nhưng có thể tạm hiểu, Ảnh đế và Ảnh hậu là giải nam – nữ chính xuất sắc nhất mảng phim điện ảnh; Thị đế và Thị hậu thuộc mảng phim truyền hình)
Các diễn viên lần lượt lên xe đến khách sạn nơi Phương Chính đặt bàn ăn. Ngoài nhóm diễn viên chính ra còn có đoàn đạo diễn, chế tác, và nhân viên của đoàn. Ừm… còn có cả anh chàng tổng giám đốc Ôn mặt dày bám càng nữa.
Sau khi mọi người ngồi vào chỗ thì đồ ăn cũng dần được dọn ra. Vừa ăn uống vui vẻ, mọi người vừa ôn lại những chuyện ở đoàn làm phim trước đây.
Hoắc Thiệu Hàng và Hạ Dĩ Hàm ngồi bên cạnh đạo diễn. Thấy Hoắc Thiệu Hàng vừa nói chuyện với người khác vừa cẩn thận gỡ cá, Phương Chính còn tưởng anh định ăn, nhưng không thể ngờ, đôi đũa chuyển hướng, miếng cá ngon lành được đặt vào bát của Hạ Dĩ Hàm. Anh ta vừa nhìn vừa cảm thán, “Thiệu Hàng à, trước giờ thấy cậu cứ lạnh nhạt với các nữ diễn viên, không ngờ, gặp Nghê Hạ một cái là thái độ thay đổi 360 độ luôn. Ăn cơm còn gỡ xương, bóc tôm, thế này mà không gọi là bạn trai number one thì là gì!”
Phương Chính vừa nói vậy, ngay lập tức mọi người đổ dồn ánh mắt về bát của Hạ Dĩ Hàm, sau đó thì ai nấy đều tỏ vẻ ghen tỵ.
Hạ Dĩ Hàm xấu hổ, “Anh ấy chê em bóc tôm chậm…”
“Tôi bóc tôm cũng chậm này, sao chẳng có ai bóc cho tôi lấy một con gì cả.”, nhà chế tác ở phía đối diện đùa.
Lời vừa dứt, mọi người đều cười ầm lên.
Ôn Đạc “xùy” một tiếng, ai mà không biết bóc tôm chứ, ai chả biết!
Hoắc Thiệu Hàng bị trêu nhưng vẫn bình tĩnh như thường, “Lần trước cô ấy ăn cá bị hóc phải vào viện, thế nên, gỡ xương ra cho an toàn.”
“Là lúc ở Mỹ ạ?”, Đường Kỳ tò mò hỏi.
“Ừm.”
Hạ Dĩ Hàm thầm trợn mắt, chuyện mất mặt thế này đừng có nói ra chứ. Nhớ đến là lại thấy nhục, lần đó ở nhà nấu một con cá, cuối cùng là tự mình hóc xương phải vào viện, còn dọa Hoắc Thiệu Hàng sợ hết hồn.
“Ấy, thế thì cái ảnh mà có người chụp chị Nghê Hạ vào bệnh viện thật ra không phải là đi khám thai mà là đi gắp xương cá ạ?”
Hạ Dĩ Hàm, “Em vào khoa tai mũi họng để khám thai à?”
Đường Kỳ cười gượng hai tiếng, “Cư dân mạng đúng là cái gì cũng xuyên tạc được…”
“Mà Nghê Hạ này, chuyện tốt của cô với Thiệu Hàng khi nào thì thành chính quả vậy? Chuyện mang thai cũng lên kế hoạch dần có khi nhỉ?”, Phương Chính nói.
Hạ Dĩ Hàm cười, “Đạo diễn, anh định thúc giục giống phóng viên đấy ạ?”
“Thế này đâu tính là thúc giục được, đây là quan tâm, quan tâm thôi mà.”
“Cảm ơn đạo diễn đã quan tâm, nhưng mà chuyện này để sau hẵng tính ạ, bây giờ thật sự là không có thời gian. Đúng không anh?”, lúc nói câu cuối cùng, Hạ Dĩ Hàm quay sang nhìn Hoắc Thiệu Hàng.
Khóe môi Hoắc Thiệu Hàng hơi cong lên, “Thời gian của anh, lúc nào cũng có thể sắp xếp được.”
Hạ Dĩ Hàm, “…”. Cái con người này sao lại thích hạ bệ cô như vậy chứ!
Bữa tiệc kết thúc, hai người cùng nhau trở về nhà.
…
Hai tuần tiếp theo đều được xếp cho việc tuyên truyền Kiếp Huyền Cơ, trong đó có kế hoạch tới tham gia gameshow được đánh giá là con át chủ bài của đài Hồ Nam. Đây là lần thứ hai Hạ Dĩ Hàm tham gia chương trình này, lần đầu tiên là để tuyên truyền Mê Thành, khi đó cô chỉ là một nữ phụ; Hiện giờ cô xuất hiện trên sân khấu với tư cách nữ chính, mà điều duy nhất không đổi chính là, nam chính vẫn là Hoắc Thiệu Hàng.
Hai tuần tuyên truyền trôi qua, lịch trình dày đặc khiến Hạ Dĩ Hàm cảm thấy cơ thể hơi không thoải mái, có điều, cô không muốn nói với Hoắc Thiệu Hàng, tự nhủ là cố chịu đựng qua khoảng thời gian này là ổn rồi.
Sau chuỗi tuyên truyền là đến hoạt động cuối cùng, lễ trao giải danh giá Trung Quốc Kim X. Hạ Dĩ Hàm nhờ vai diễn trong Đế Hoàng Huyết đã lọt vào danh sách đề cử.
Đế Hoàng Huyết có thể nói là phim truyền hình hot nhất trong năm vừa qua, cho đến giờ, bộ phim đã được bán bản quyền sang nhiều quốc gia, đặc biệt thành công ở các nước châu Á. Không chỉ có cặp diễn viên chính được chú ý, mà ngay cả các vai phụ cũng trở nên nổi tiếng hơn hẳn, chẳng hạn như nam phụ Tống Đình, giá trị thương mại thăng hạng lên gấp mấy lần trước đây.
Tới ngày diễn ra lễ trao giải, Hạ Dĩ Hàm lên máy bay đến Trường Sa. Lúc trang điểm, cô cứ cảm thấy sắc mặt mình không tốt cho lắm nên bảo chuyên viên đánh đậm lên một chút, quả nhiên, sau khi trang điểm xong, gương mặt cô sáng hẳn, không còn thấy vẻ tiều tụy nữa.
Trước lễ trao giải, các ngôi sao lớn đều phải đi qua thảm đỏ. Hạ Dĩ Hàm khoác lên khuỷu tay Hoắc Thiệu Hàng, chậm rãi bước xuống xe, hai người thả chậm từng bước tiến vào bên trong dưới những ánh đèn chớp nháy của đám phóng viên.
“Rốt cuộc cũng có một lần được cùng anh bước trên thảm đỏ.”, Hạ Dĩ Hàm cười nhìn vào ống kính của phóng viên, lại nhỏ giọng nói với Hoắc Thiệu Hàng.
Hoắc Thiệu Hàng nghiêng đầu nhìn về phía cô, “Vinh hạnh quá, được cùng Thị hậu đi trên thảm đỏ.”
“Còn chưa có kết quả mà, đừng khách sáo với em. Em mới là vinh hạnh này, được cùng đi với ngài Hoắc Thiệu Hàng đã nhận giải thưởng đến mỏi cả tay.”
Hoắc Thiệu Hàng cười, “Lần này anh đến hỗ trợ thôi, không có giải thưởng mà nhận đâu.”
Hạ Dĩ Hàm nhướng mày, “Đừng buồn, nếu em mà lấy được cúp thì sẽ cho anh mượn sờ ké.”
“Ừm, thế thì anh phải cảm ơn rồi?”
“Không cần khách sáo.”
Hai người cười nói đi vào đại sảnh của lễ trao giải. Chỗ ngồi của Hoắc Thiệu Hàng và Hạ Dĩ Hàm không ở cạnh nhau, hai người tách ra đi về vị trí của mình.
Hạ Dĩ Hàm có chút buồn bực, trước kia chưa công khai thì còn được ngồi cạnh nhau, giờ thì lại bị xếp chỗ ngồi rõ xa nhau. Có điều, cũng may là khi đến gần chỗ ngồi thì Hạ Dĩ Hàm nhìn thấy Tống Phỉ Nhi, chỗ của hai người ngay cạnh nhau. Tống Phỉ Nhi vừa thấy cô đã vẫy tay, “Nghê Hạ, Nghê Hạ, lại đây.”
Có Tống Phỉ Nhi ngồi cùng, Hạ Dĩ Hàm thở phào nhẹ nhõm, không phải lo ngồi không đến buồn chán.
Lễ trao giải bắt đầu, giống hệt thường lệ, trao giải, đọc diễn văn, biểu diễn nghệ thuật…
Tống Phỉ Nhi lâu rồi mới được gặp Hạ Dĩ Hàm, vì thế cô nàng tíu tít kể với cô rất nhiều chuyện thú vị.
“Trâu Phương Diệc kìa.”, trên sân khấu chuẩn bị công bố giải Thị đế, Trâu Phương Diệc nằm trong danh sách đề cử.
“… Người đoạt giải là… Chúng ta cùng chúc mừng, Trâu Phương Diệc!”, vị khách được mời trao giải cất cao giọng, lúc này, trên màn hình xuất hiện gương mặt của Trâu Phương Diệc.
“Biết ngay là lần này anh ấy sẽ giành được giải mà.”, Tống Phỉ Nhi nói, “Nghê Hạ, Trâu Phương Diệc nhờ Đế Hoàng Huyết mà lấy được giải Thị đế, mình cảm thấy cậu cũng sẽ giành được giải Thị hậu.”
“Cái này thì… tùy duyên thôi.”, Hạ Dĩ Hàm cười.
Tống Phỉ Nhi nói, “Sao cậu chẳng hồi hộp tí nào thế? Ít ra phải có tâm lý mong chờ chứ.”
Hạ Dĩ Hàm cười khẽ, “Mình đang mong chờ đây.”.
Cô nói vậy là thật, tuy rằng bên ngoài thì tỏ ra không mấy hồi hộp, nhưng đây là giải thưởng cao nhất của mảng phim truyền hình, nếu có thể giành được giải thì đích thực là một chuyện vô cùng mỹ mãn.
Trâu Phương Diệc cầm cúp, đứng trên sân khấu phát biểu cảm nghĩ.
Tiếp theo là tới giải thưởng Thị hậu.
Những nữ diễn viên trong danh sách đề cử đều đã được công bố trước, trên màn hình xuất hiện gương mặt của tất cả mọi ứng cử viên. Nhân vật của Hạ Dĩ Hàm trong Đế Hoàng Huyết hiện ra, Tống Phỉ Nhi kích động nắm chặt tay Hạ Dĩ Hàm, “Ông trời phù hộ!”
Ánh mắt Hạ Dĩ Hàm sững lại, cô bị sự căng thẳng của Tống Phỉ Nhi lây sang nên cũng hết sức chăm chú nhìn lên màn hình.
“Thị hậu năm nay chính là…”, người công bố giải ngừng lại, trong lúc mọi người đều nín thở chờ đợi, rốt cuộc người đó cũng hô lên, “Thị hậu của chúng ta chính là, Nghê Hạ!!! Xin chúc mừng Nghê Hạ!”
“Yes!!! Quá tuyệt vời!”, Tống Phỉ Nhi kích động ôm chầm lấy Hạ Dĩ Hàm.
Hạ Dĩ Hàm ngẩn ra vài giây, hai tiếng “Nghê Hạ” cứ lặp đi lặp lại trong đầu.
“Nghê Hạ, lên đi!”, Tống Phỉ Nhi buông cô ra rồi khẽ đẩy cô lên.
Hạ Dĩ Hàm hít sâu một hơi, chậm rãi đứng dậy. Việc đầu tiên cô làm là tìm bóng dáng Hoắc Thiệu Hàng, nhưng bất ngờ là, chỗ ngồi của anh trống không.
Hạ Dĩ Hàm hơi thất vọng nhưng không dám lừng khừng nữa, đành phải nhấc tà váy chậm rãi bước lên bậc thang.
“Sự thể hiện của Nghê Hạ trong Đế Hoàng Huyết có thể nói là hết sức ấn tượng, nhân vật Lâu Dật Kiều qua diễn xuất của cô ấy hiện lên vô cùng sống động, hẳn là hiện giờ không ai là không biết tới cô gái Kiều Nhi.”, người dẫn chương trình nói, “Nghê Hạ dành được giải Thị hậu là niềm vui chung, bên cạnh đó, ngày hôm nay, tại thời khắc đặc biệt đối với Nghê Hạ, cũng sẽ có một người cực kỳ đặc biệt lên trao giải cho cô ấy.”
Hạ Dĩ Hàm nhìn về phía người dẫn chương trình với vẻ bất ngờ. Người đặc biệt ư?
Người dẫn chương trình nháy mắt với cô, sau đó cao giọng nói với khán giả bên dưới, “Chúng ta cùng chào đón nam diễn viên Hoắc Thiệu Hàng, xin mời anh lên trao giải cho Thị hậu của chúng ta!!!”
Cả hội trường vang dội tiếng vỗ tay.
Tầm mắt Hạ Dĩ Hàm nhanh chóng lướt về phía sau sân khấu. Cửa chính giữa sân khấu mở ra, cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn ấy đi về phía mình. Cô kinh ngạc nhìn anh, không ngờ anh nói hôm nay anh đến để “hỗ trợ” lại là ý này. Sự hỗ trợ này, hơi hoành tráng quá rồi!
“Anh Hoắc, chiếc cúp này nên để anh trao cho Nghê Hạ của chúng ta.”, người dẫn chương trình nói.
Hoắc Thiệu Hàng khẽ gật đầu, nhận lấy chiếc cúp, sau đó quay sang trao nó cho Hạ Dĩ Hàm, “Chúc mừng em.”
Hạ Dĩ Hàm nhìn anh, nhìn vào đôi mắt chỉ gợn sóng vì mình cô, cô chậm rãi nhoẻn miệng cười, đôi tay đón lấy chiếc cúp Thị hậu, “Cảm ơn anh.”
“Nghê Hạ, cô có cảm xúc gì khi đoạt giải ngày hôm nay, có thể chia sẻ một chút được không?”, người dẫn chương trình hỏi.
Cảnh Tố đã chuẩn bị sẵn cho cô một bài phát biểu nếu đoạt giải, đúng là có thể dùng đến thật. Nói mất mấy chục giây xong, cô cúi đầu với khán giả bên dưới, “Cảm ơn mọi người.”
Người dẫn chương trình lại nói, “Anh Hoắc có muốn nói gì với Nghê Hạ không? Mọi người đều biết hai người có quan hệ đặc biệt, lần này Nghê Hạ đoạt giải, hẳn là anh không chỉ có hai chữ “chúc mừng” phải không?”
Lời này vừa hay gợi lên sự tò mò của những người có mặt và cả những khán giả đang theo dõi phát sóng trực tiếp, ai nấy đều rất mong chờ tin tức của cặp đôi này.
Hạ Dĩ Hàm biết Hoắc Thiệu Hàng sẽ không nói gì thái quá trong những dịp như thế này, hẳn là anh sẽ nói đôi ba câu khách sáo mà thôi.
Hoắc Thiệu Hàng cầm micro, nghiêng đầu nhìn Hạ Dĩ Hàm một cái, “Hôm nay, đúng là tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.”
Hạ Dĩ Hàm ngỡ ngàng nhìn về phía anh.
“Từ khi tôi bắt đầu quen cô ấy, cô ấy đã là một người cực kỳ ưu tú rồi. Hiện giờ cô ấy có thể giành được giải thưởng này, tôi vui mừng thay cô ấy. Có điều…”, Hoắc Thiệu Hàng tạm ngừng rồi mới nói tiếp, “Hôm nay tôi không định chỉ nói những lời này, mà còn có điều khác muốn nói với cô ấy.”
Hạ Dĩ Hàm sửng sốt. Khán giả cũng nín thở theo.
Hoắc Thiệu Hàng hơi nhếch khóe môi, ánh mắt nhìn về phía Hạ Dĩ Hàm lại cực kỳ nghiêm túc, chuyên chú, “Mọi người đều biết chúng ta ở bên nhau từ một năm trước, nhưng em và anh đều biết rõ, từ ngày anh quen em đến nay cũng đã hơn mười năm rồi.”
Hạ Dĩ Hàm mím môi, không biết những lời anh nói có ý gì.
Hoắc Thiệu Hàng tiếp tục nói, “Anh từng nói, mười năm trước, em là cô bé anh muốn cưng chiều, mà mười năm sau, em là người con gái mà anh muốn nâng niu, chăm sóc, yêu thương. Những lời này, em còn nhớ không?…”
Tim Hạ Dĩ Hàm như run lên, cô bất giác gật đầu.
Hoắc Thiệu Hàng mỉm cười, “Hạ Dĩ Hàm, thời gian sẽ thay đổi, nhưng tâm ý của anh thì không thay đổi, bất kể là quá khứ, hiện tại, hay tương lai, anh vẫn sẽ làm như lời anh đã nói, trong lòng anh, em mãi mãi ở vị trí số một.”
Hạ Dĩ Hàm, Hoắc Thiệu Hàng dùng cái tên này để gọi cô. Bởi vì anh biết, lời anh muốn nói hôm nay, không phải dành cho diễn viên Nghê Hạ nổi tiếng trong lòng công chúng, mà là dành cho bạn gái anh, người anh yêu nhất, Hạ Dĩ Hàm.
Lời vừa dứt, cả hội trường vang dội tiếng vỗ tay, và cả những tiếng hò hét inh tai.
Còn Hạ Dĩ Hàm, cô siết chặt chiếc cúp trong tay lại. Ánh đèn sân khấu, trăm ngàn khán giả, giờ phút này, mọi thứ dường như đều hóa thành hình ảnh đen trắng, thứ duy nhất cô có thể nhìn thấy rõ ràng chỉ có hình bóng anh được bao phủ trong một vầng sáng chói lòa.
Sau đó, cô nhìn thấy anh tiến về phía cô một bước, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, anh… quỳ một gối xuống.
Đôi mắt Hạ Dĩ Hàm đột nhiên mở to, cô nhìn anh mà không thốt ra được lời nào.
Hoắc Thiệu Hàng lấy từ trong túi ngực áo ra một chiếc hộp nhỏ, anh mở ra, bên trong là chiếc nhẫn kim cương lóa mắt. Anh đưa nó tới trước mặt cô, rõ ràng là tư thế từ dưới hướng lên trên, nhưng anh lại làm một cách rất bình thản, ung dung.
Mọi âm thanh đều dừng lại, ánh đèn như thêm phần rực rỡ.
Anh nói, “Tiểu Hàm, lấy anh nhé?”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com