Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh – Chương 35: Đốt nhà – Botruyen

Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh - Chương 35: Đốt nhà

Màn đêm bao phủ toàn bộ cảnh vật, bóng tối u ám làm cuộc sống như dừng lại, trên bầu trời nhấp nháy lấm tấm đầy các vì tinh tú, những vì sao sáng lập lòe đối với nhân loại giống như đang mang lại hy vọng cho mọi người, một ngày mai tươi sáng hơn.
Đinh Nhị Cẩu đang lầm lủi lần mò trong đêm tối, những tin tức hắn nhận được từ Điền Ngạc Như giống như chỉ dẫn cho hắn có thêm một con đường, bấy lâu nay hắn tưởng rằng ôm chặt lấy đùi của Khấu Đại Bằng, từng bước từng bước đi lên, nhưng hiện tại xem ra, hắn có một con đường khác tốt hơn! Hơn nữa con đường này lại bắt đầu khá cao, đương nhiên, đồng nghĩa phiêu lưu rất lớn hơn nhiều, dù nói thế nào, Điền Ngạc Như là một người đàn bà có chồng, hơn nữa chồng của cô ấy chính là người lãnh đạo trực tiếp mình, chính ông ấy mang mình gia nhập vào hàng ngủ của cảnh sát, vạn nhất nếu xảy ra chuyện, mọi người biết được chuyện của mình với Điền Ngạc Như chuyện xấu, thì hắn ở tại trấn Lâm Sơn, cũng không còn một tấc đất dung thân.
Có đôi khi hắn cũng mang một loại cảm giác phạm tội, đặc biệt những lúc đối mặt với Hoắc Lữ Mậu, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt, nhưng tuổi trẻ bốc đồng đầy tham vọng, lại còn bị Điền Ngạc Như vẽ ra hướng đi sâu đậm hấp dẫn, hắn biết, nếu mình cùng Điền Ngạc Như chung một chiếc thuyền, sẽ rất khó thoát khỏi người đàn bà này, nhưng hắn không sợ, nếu so sánh sâu xa hơn, hắn còn có thể chấp nhận sự ràng buộc mà không có một trách nhiệm gì của bàn thân với Điền Ngạc Như.
Hắn không muốn nhớ lại thời gian khốn cùng của những ngày trước, hắn hiện nay chỉ nghĩ tới làm sao cho mọi người phải ngưỡng mộ hắn, giống như là lần trước mượn xe hơi của Khấu Đại Bằng chạy về thôn Bàng Tử Dục, cái loại cảm giác có người hâm mộ khiến trong lòng hắn rất là thỏa mãn hưởng thụ.
– Nhị Cẩu, cậu đang ở chỗ nào vậy?
Điện thoại di động chợt vang lên, đó là Trương Cường gọi điện thoại tới.
– Tôi đang ở thôn Bàng Tử Dục, có chuyện gì vậy?
– Lập tức trở về đồn cảnh sát, hoặc là trực tiếp đi thôn Lô Gia Lĩnh, nơi đó xảy ra chuyện lớn rồi!
– A, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trưởng đồn không phải ở đó sao?
Đinh Nhị Cẩu trong đầu mơ hồ, không biết có phải là Trưởng đồn đã xảy ra chuyện gì.
– Trưởng đồn hiện đang ở tại hiện trường rồi, nhà của bí thư chi bộ Lý Kiến Thiết bị cháy rồi, hiện tại sống chết chưa rõ, cậu chạy nhanh đến đấy đi.
Nói xong Trương Cường liền cúp điện thoại.
– Này, này…..
Đinh Nhị Cẩu muốn hỏi thăm một chút Lý Phượng Ny thế nào, nhưng Trương Cường đã cúp điện thoại, Đinh Nhị Cẩu ngây ngô đứng ở trên đường, trong lúc bất ngờ đầu óc không biết tính sao, nhưng khi qua cơn sửng sốt , hắn hướng thôn Lô Gia Lĩnh chạy bộ tới.
Trong đầu hắn lúc này chỉ có hình ảnh mộc mạc của Lý Phượng Ny, một người đàn bà xinh đẹp đã cho hắn lần đầu tiên chân chính biết hôn môi, khiến cho hắn biết hôn môi với một phụ nữ là cỡ nào tuyệt vời, nhưng bây giờ người đàn bà đó như nào rồi!!!
Đinh Nhị Cẩu rời khỏi đường lớn, chạy vào con đường mòn, buổi tối tuy rằng tầm mắt nhìn không tốt, nhưng đường mòn đi tắt gần hơn khi chạy đến thôn Lô Gia Lĩnh………….
Mấy ngày hôm trước còn ngồi ở nơi này ăn cơm, hiện giờ chỉ còn là một đám đổ nát thê lương, mấy căn phòng đã cháy hết, Đinh Nhị Cẩu cảm thấy miệng mình phát khô, chẳng lẽ Lý Phượng Ny với cha cô Lý Kiến Thiết cũng không còn sao?
– Trưởng đồn, chuyện gì xảy ra vậy.
Đinh Nhị Cẩu lách qua trong đám người, đến bên cạnh Hoắc Lữ Mậu hỏi.
Hoắc Lữ Mậu quay đầu nhìn lại trên người Đinh Nhị Cẩu, mặt hắn dính đầy đất, tất cả trên người toàn bùn, cái áo cảnh phục bị rách một đường dài.
– Cậu ở đâu chui ra mà thành cái dạng như thế này?
– Tôi đang ở nhà đâu, Trương Cường gọi điện thoại cho tôi báo là ở thôn Lô Gia Lĩnh phát sinh đại sự, cần trợ giúp khẩn cấp, tôi suy nghĩ ông đang ở tại đây, có phải là ông gặp chuyện gì, cho nên băng theo đường mòn nhỏ chạy tới, không trễ nha.
– Nhóc cậu không trễ? Xem lại một chút, đội cứu hỏa cũng đã tới dập lửa xong rồi!
– Đúng rồi, trưởng đồn, vì sau nhà cháy vậy?
– Theo quan sát, hình như là có người phóng hỏa, bất quá bây giờ chưa có điều tra xong, cho nên không thể kết luận được điều gì?
Hoắc Lữ Mậu nhỏ giọng nói.
– Trường đồn, tôi biết là ai phóng hỏa!
– Cậu biết? Ai?
– Vương Lão Hổ!
– Làm sao cậu biết, nói nhanh lên!
Hoắc Lữ Mậu lôi Đinh Nhị Cẩu ra khỏi đám đông, tìm đến một nơi vắng lặng.
– Trưởng đồn, ông còn nhớ chuyện trước, có biết vì sao tôi với Vương Lão Hổ đánh bạc không? Cũng là bởi vì bọn họ muốn đâm sau lưng tôi, nên tôi mới hạ thủ!
– Bọn họ và cậu không có thù oán gì, vì sao muốn đâm sau lưng cậu?
– Tôi cũng chẳng rõ, chính là con gái của bí thư chi bộ Lý Kiến Thiết nói cho tôi biết, cô ấy kể lại đêm đó, cô trở về lấy mấy bộ quần áo, nhưng khi đi tới sát cửa bên ngoài thì nghe thấy Lưu Ma Tử, Trần Tiêu Tử, Vương Lão Hổ ba người bàn tính mưu kế lập ra cái bẫy để tôi mắc câu, dùng hình thức rủ tôi chơi bài, rồi gạt tôi thua một số tiền lớn, để về sau vì tôi mang nợ mà phải nghe theo lời bọn họ, bọn họ còn nói đến chuyện bầu cử, chính là muốn cho Lý Kiến Thiết một bài học, chuẩn bị phóng hỏa nhà chứa củi phía sau nhà Lý Kiến Thiết, nhưng cuối cùng tôi đã thắng cược với Vương Lão Hổ, nghỉ rằng hắn cũng không dám đốt lửa, không ngờ tới hắn lại còn dám đốt thật
– Những chuyện cậu nói đều là thật?-
– Đương nhiên, nếu không tin, ông cứ đi hỏi Lý Phượng Ny con của bí thư chi bộ sẽ biết!
Đinh Nhị Cẩu nói rất chắc chắn.
– Lý Phượng Ny bây giờ không có ở đây, cô ta đi theo Lý Kiến Thiết đến bệnh viện để chăm sóc cho ông ấy rồi!
– À! Lý Phượng Ny có sao không?
– Cô ta không có việc gì, chỉ là trên cánh tay có chút bỏng, Lý Kiến Thiết thì bị khá nặng, phỏng chừng trên người hơn một nửa da bỏng đều phải cấy lại da, và chuyện này cậu có kể lại cho ai nghe chưa?
– Chuyện gì?
– Mẹ kiếp! Là chuyện Vương Lão Hổ muốn đốt nhà Lý Kiến Thiết chứ chuyện gì!
– Không có, ông là người thứ nhất biết đến!
– Vậy hả, như thế cũng tốt, Trương Cường tình hình như thế nào rồi, giờ còn chưa thấy tới.
– Trưởng đồn, tôi muốn giờ sẽ đi đến nhà Vương Lão Hổ nhìn xem, chuyện này thật sự thành lớn chuyện rồi, nếu thật sự là hắn đốt nhà, sợ giờ đã chạy trốn mất!
– Hai chúng ta không thể đến đó, vì đả thảo kinh xà thì phiền toái, chỉ sợ bắt không được hắn!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.