Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh – Chương 206: – Botruyen

Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh - Chương 206:

( …tiếp theo chương 165…)

Ngay lúc bọn họ ba người cùng với lái xe ngồi cùng một chỗ trong khách sạn Dương Hải ăn điểm tâm sáng , tại khu Tây Thành Bắc Kinh cách không xa cục khiếu nại Bắc Kinh là một quán trọ nhỏ, Vương Gia Sơn ở bên trong nhà trọ, ngồi dưới đất run lẩy bẩy, lót trên bề mặt là lớp gạch men sứ lạnh buốt, nhưng đành phải chịu đựng, đây là một nhà trọ nhỏ, trong phòng trống trơn không có thứ gì khác, ngay cả cái ghế ngồi cũng không có, Vương Gia Sơn lớn tuổi, không thể đứng lâu được.

Ông lão ngày hôm qua bị mang tới nơi này , đã qua 15 tiếng đồng hồ, chưa có hột cơm nào vào bụng

Trong tất cả văn phòng khiếu nại trên cả nước đều có sự hợp tác ngầm với các băng nhóm xã hội đen, các băng nhóm này thường xuyên tự ăn mặc rách rưới, giống như là như là một người khiếu oan rất đáng thương, trà trộn thâm nhập vào trong những người dân đi khiếu oan, bọn chúng làm quen hỏi thăm những người dân đến từ nơi nào, sau khi nắm được thông tin nhân thân của những người khiếu oan, thì chúng trốn vào một góc khuất cách đó không xa, gọi điện thoại về cho các văn phòng khiếu oan ở địa phương, nếu như các phòng ban giải quyết khiếu nại địa phương xác nhận địa phận của mình đúng là có người như vậy, các băng nhóm đó liền thương lượng giá cả trong điện thoại, nếu đống ý với giá chúng đưa ra, thì bọn họ sẽ bắt giữ người dân khiếu oan lại để các văn phòng khiếu nại cử người đến đón về để tránh không gây lộn xộn ảnh hưởng tới tai các lãnh đạo cấp cao hơn ở trung ương.

Vương Gia Sơn chính vì như vậy mà bị mang tới nơi này.

Đang lúc dùng điểm tâm, thì điện thoại di động Ngô Đồng Sơn reo vang.

– Chào ông, tôi là lão Lý đây!

Có vẻ đây là người rất quen của Ngô Đồng Sơn gọi đến.

– Ừ, tôi đang dùng cơm, mấy ông đợi lát nữa chúng tôi sẽ đi qua, cái gì? Làm gì mà nhiều tiền vậy lão Lý, chúng ta hợp tác cũng không phải là mới một ngày hay hai ngày, gặp mặt rồi nói chuyện sau vậy!

Ngô Đồng Sơn có vẻ bực bội khi cúp điện thoại.

– Cái đám Lý Hòa Phong đúng là đồ lưu manh , đã hợp tác giao tình hơn mấy năm, rõ ràng cũng chẳng nể nang ai, con mẹ nó chỉ biết có tiề , lão Đàm, có mang theo nhiều tiền từ phòng khiếu nại đi hay không?

– Cũng tạm được, chuyện gì vậy chủ nhiệm Ngô, đã xảy ra chuyện à?

Đàm Khánh Hổ lo lắng hỏi thăm, dù sao cũng là bởi vì chuyện kế hoạch hoá gia đình nên mới gây ra chuyện khiếu oan đấy, nếu lại để xảy ra thêm chuyện, nhất định hắn sẽ bị bị đuổi về vườn sớm.
– Vẫn có cách để giải quyết, nhưng lão Lý nói Vương Gia Sơn đã sắp đi vào cục khiếu nại trung ương, nếu ông ta lọt vào trong đó thì hậu quả ảnh hưởng đến chúng ta vô cùng, nhưng mà nhờ bọn hắn chặn lại được, nên đòi tiền công 5000 đồng, tôi cảm thấy là bọn này giống là đang móc túi của chúng ta vậy!

Ngô Đồng Sơn thở dài nói ra .

– 5000 đồng?

Đàm Khánh Hổ cũng lắp bắp kinh hãi .

– Đúng vậy, hết cách rồi, đến lúc gặp bọn chúng thì tính sau, ông lão Vương Gia Sơn vẫn còn trên tay bọn chúng đấy!

Ngô Đồng Sơn nói xong, cầm lấy giấy ăn lau miệng đi ra ngoài , có thể là tiếp tục cùng lão Lý gì đó đàm phán .
– Chủ nhiệm Đàm, số tiền này của văn phòng khiếu nại huyện à?

– Làm gì có chuyện tốt như thế, văn phòng khiếu nại huyện cử người đi với chúng ta là may lắm rồi, tiền là từ ngân sách của thị trấn Lâm Sơn đấy, cậu suy nghĩ đi, số tiền này trong huyện sẽ thay chúng ta bỏ ra sao? Lão già Vương mỗi lúc lại tiến bộ hơn, mò đến cả cục khiếu nại, thật là hết biết!

Đàm Khánh Hổ tức giận đến cắn răng nghiến lợi .

– Còn lão Lý là ai vậy?

– Là một băng nhóm lưu manh ở Bắc Kinh, chuyên môn kiếm sống bằng cách như thế này đấy, hợp tác với chúng ta đã nhiều năm rồi, chỉ cần phát hiện ở huyện Hải Dương có người khiếu oan đến đây, hắn sẽ liên hệ cùng chúng ta, sau đó đem người dân khiếu oan khống chế lại, chờ chúng ta tới đón người.

– Đây có khác gì bắt cóc người rồi đòi tiền chuộc?

– Chính xác là gần giống như vậy, bình thường một ngày giam giữ thì tính tiền là 2000 đồng, do đó nên chúng ta vội vã chạy suốt đêm để tới đây đấy !

Đinh Nhị Cẩu có cảm giác đây là đạo lý luật pháp gì kỳ quặc vậy, vốn là chỉ nghĩ đến Bắc Kinh tìm cách để xử lý chuyện khiếu oan như thế nào, đâu ngờ rằng tại Bắc Kinh đã vì chuyện khiếu oan mà giăng sẵn tấm lưới chờ bọn hắn đến …lấy tiền là xong! .
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.