CHƯƠNG 1646: NÓI NHANH ĐI..
-Được rồi, cậu nhanh nói đi.
Trọng Hãi nhìn thấy bộ dạng Đinh Trường Sinh đang thừa nước đục thả câu, cười nói .
-Từ khi chế độ thuế cải cách, phát triển kinh tế vẫn là động lực căn bản , nhưng không phải là địa phương nào cũng đều có thể dựa vào phát triển kinh tế để mà đáp ứng được nhu cầu của địa phương mình, giống như Hồ Châu chúng ta chính là như vậy . .
Đinh Trường Sinh nói, lúc mới bắt đầu mọi người cũng không nghĩ tới Đinh Trường Sinh lại nói những lời này, bọn họ cho rằng Đinh Trường Sinh cũng sẽ luận sự, nói qua một ít về về vấn đề sử dung thổ địa để làm kinh tế, cùng với biện pháp giải quyết, nhưng nghe xong vài câu nói này, thì thấy tiểu tử này hình như có chút lạc đề rồi.
Trọng Hãi cũng không biết thằng này đến cùng muốn nói cái gì, liền nhìn thẳng lấy Đinh Trường Sinh, La Bàn hạ đã tỏ thái độ, chẳng lẽ là La Bàn Hạ lại để cho Đinh Trường Sinh nói những lời như vậy ? Nhưng nhìn đến La Bàn Hạ đang cau mày bộ dáng, thấy hình như cũng không phù hợp với ý tử của La Bàn Hạ ah .
Mà La Bàn Hạ mặc dù không biết Đinh Trường Sinh muốn nói cái gì, nhưng Đinh Trường Sinh nói nhiều như vậy mà vẫn không có hướng đến vấn đề chủ yếu như ông mong muốn, cho nên liền thấy hối hận để cho tiểu tử này bày tỏ thái độ rồi, giờ thì không biết lời kế tiếp của thằng này có đập phá quán hay không đây?
-Tài chính thành phố eo hẹp đến đâu thì ai cũng biết, tiền lương giáo viên cũng không thể thực hiện đầy đủ, tiền lương công chức thì thiếu vài ba tháng, tôi đây nói không sai chứ, La bí thư nói cần phải kiến thiết cùng khai phát khu vực mới, kể cả mảnh đất xí nghiệp may cũng muốn qui hoạch thiết kế kiến thiết thật sớm….bla…bla….Tóm lại nếu để giải quyết vấn đề tài chánh của chúng ta, tôi tán thành cái phương án này, bởi vì không có phương án nào khác để thay thế với tình huống như thế này, nhưng tôi rất lo lắng, đồng thời cũng tin rằng các vị lãnh đạo cũng có lo lắng, đó chính là chúng ta không sống mãi với tài nguyên thổ địa được, bán hết thổ địa đi thì chúng ta còn cái gì để mà bán?”
-Này….cậu nói nhiều lời vòng vo như vậy, vậy đến cùng muốn biểu đạt cái gì đây chứ?
Trọng Hãi bực bội hỏi, xem ra những lời này thì Đinh Trường Sinh đã bắt chước lời người khác, không có một chút sáng ý nào khác .
-Trọng phó bí thư đừng gấp a, tôi còn chưa có nói xong, một thành phố phát triển, không thể nào để cho tới đâu thì hay đó, tôi đã khảo sát qua lịch sử của thành phố Hồ Châu, cũng xem qua địa phương chí Hồ Châu, có thể nói thành phố Hồ Châu tuy nhìn vào hiện nay là nghèo nàn, nhưng là trong lịch sử, nơi này là yếu đạo giao thông đường thủy, có rất nhiều kiến trúc lưu lại cũ xưa, rất tiếc là vừa rồi tôi thấy quy hoạch xếp đặt thiết kế lại thành phố của cục trưởng cục quy hoạch, có rất nhiều thứ đều phải hủy đi, không thể phủ nhận, trong tương lai thành phố đều phải xây dựng nhà cao tầng, giống như các thành phố phía Bắc, vấn đề là các thành phố phía Bắc thì đất đai rộng rãi, còn chúng ta là Hồ Châu, chứ không phải giống như là các thành phố phía Bắc, ý của tôi là những khu vực có di tích cũ xưa thì lưu lại, tạo thành bản sắc riêng của Hồ Châu, bên ủy ban thành phố có thể xuất tiền tu sửa, những kiến trúc này đã có mấy trăm năm rồi, nơi nào ít nhất cũng có hơn một trăm năm, giữ lại làm di tích cổ, còn hủy đi thì nó sẽ trở thành cục gạch viên ngói mà thôi, không đáng giá một đồng. ……
Đinh Trường Sinh tiếc nuối nói.
-Còn gì nữa không?
La Bàn Hạ nghe được ý tứ của Đinh Trường Sinh, sắc mặt không tốt, nói cho cùng, Đinh Trường Sinh phản đối qui hoạch giải tỏa và di dời của ông.
Đào Thành Quân thở dài, thằng này cuối cùng vẫn là không kềm chế được, những khu nhà cũ là di tích cổ, nhưng đang ngồi đây không biết sao? Chẳng qua là không có nói ra, trước mặt nếu xây dựng kiến thiết lại thành phố, thì dù là di tích cổ cũng phải nhường bước, bởi vì vấn đề này quan hệ đến lợi ích của các nhà đầu tư, cũng là liên quan đến đến cái mũ của quan viên.
Đường Linh Linh nhìn Đinh Trường Sinh, nàng vẫn luôn bị hắn hấp dẫn lấy, nhất là từ khi cùng hắn đã có cái tầng quan hệ kia, những lời này Đinh Trường Sinh mặc dù nói ra đúng theo suy nghĩ trong lòng của mọi người, nhưng những người này cũng đều làm như không hiểu, vẫn không có người nào lên tiếng, vì cái gì? Đáp án đã rõ ràng, nhưng là Đinh Trường Sinh làm như không để ý đến điều này, nói rất thoải mái ..
-Tôi tán thành chuyện giải tỏa và di dời đi nơi khác, nhưng chuyện giải tỏa và di dời tôi cho là nên phải có sự chọn lọc, cục quy hoạch đã làm bản kế hoạch quy hoạch vô cùng hợp lý, nhưng tôi cảm thấy cũng cần phải sửa lại, nếu như có khả năng, tốt nhất là đem những tổng thể liền khối của khu dân cư có kiến trúc cổ lưu lại, đây là bản sắc riêng biệt của Hồ Châu, cũng là bộ mặt của Hồ Châu đấy.
Thế nhưng mà Đinh chủ nhiệm, nếu như muốn sửa đổi, thì lượng công việc sẽ rất lớn, hơn nữa nếu so với phương án khai phát của La bí thư thì không hợp.
Cục trưởng cục quy hoạch Lý Thái giải thích nói .
Đinh Trường Sinh không nói gì nữa, Lý Thái đã đem La Bàn Hạ đưa ra, mình còn có thể nói cái gì nữa đây, chính mình điều gì nên nói thì cũng đã nói xong , còn nói nhảm thêm nữa đó là không tự lượng sức mình .
-Được rồi, chuyện này tạm thời dừng ở đây, còn có vấn đề gì khác không? Nếu không còn có việc gì thì tan họp.
La Bàn Hạ nói.
-Bí thư, còn vấn đề xí nghiệp may thì giải quyết như thế nào, vừa vặn mọi người đều đang có mặt, vậy thì thảo luận đi, ủy ban xây dựng kiến thiết thì cũng đã thành lập rồi, vấn đề không phải vội vàng, mà ý của tôi nếu là có phương án giải quyết lời, thì để bên ủy ban kiến thiết xây dựng sớm tham gia vào giải quyết chuyện cỉa công nhân viên chức cái xí nghiệp may cho xong?
Để Khôn Thành nói.
Vốn vấn đề này hôm nay thì trong hội nghị thường ủy không liệt kê vào, nhưng Để Khôn Thành đã đề nghị, hơn nữa ủy ban xây dựng kiến thiết cũng bị kéo vào, mà cái ủy ban xây dựng kiến thiết này là do mình khởi xướng thành lập, La Bàn Hạ nếu cự tuyệt đề nghị của Để Khôn Thành, thì sẽ làm cho khí thế của mình hạ thấp xuống rất nhiều .
-Ừ…vậy thì sẵn dịp bàn đến luôn đi, mọi người suy nghĩ như thế nào?
La Bàn Hạ hỏi.
-Mọi người đều biết, vấn đề giải quyết xí nghiệp may thì rất cần tiền, nhưng chúng ta thiếu đúng là tiền, vấn đề này hiện tại đã tốt rồi, rốt cục có đã có người chịu bỏ tiền ra ứng trước để giải quyết cái vấn đề này.
Để Khôn Thành cười đắc ý cười nói .
-Có người đồng ý giúp chúng ta giải quyết vấn đề của công nhân viên chức xí nghiệp may?
La Bàn dường như có chút không tin lvào ỗ tai của mình, chẳng lẽ là La Đông Thu cùng Tưởng Hải Dương đã nghĩ thông suốt, nhưng vừa nghĩ tới thì lập tức cảm thấy việc này không đúng, Để Khôn Thành lâu nay không cùng La Đông Thu lui tới , làm sao mà có hợp tác với hắn chứ.
-Đúng, người này có khả năng mọi người đều biết mặt, đó chính là phú thương Hoa Cẩm Thành của thành phố Hồ Châu, đây là phương án của ông ta , mọi người truyền tay xem qua đọc một chút đi.
Để Khôn Thành rõ ràng đã đem phương án của Hoa Cẩm Thành sao chụp mấy bản, chia ra cho mọi người .
La Bàn Hạ cũng nhận được một bản, còn chưa có xem qua, ông liền có một loại dự cảm bất tường, Để Khôn Thành xuất ra chiêu thức này quá tốt, hơn nữa phần thì phương án này cũng không có gì để bắt bẻ, nếu như mình phản đối, như vậy ánh mắt của mọi người đều sẽ hiểu mình như thế nào, nhưng nếu như mình không phản đối, thì trả lời với La Đông Thu như thế nào đây, làm sao khi gặp mặt bí thư trên tỉnh để nói chuyện, tuy cho tới bây giờ La Minh Giang vẫn không có gọi điện thoại cho mình để trao đổi về vấn đê này, nhưng đã có người ở trên tỉnh ủy đã nói vòng vo với ông nhiều lần, là mở một mắt nhắm một mắt ….