CHƯƠNG 1640: TÂM NGOAN THỦ LẠT.
La Đông Thu sửng sốt một hồi, mắt nhìn La Bàn Hạ, nhưng lúc này đây La Bàn Hạ cũng không có lùi bước, cứ như vậy nhìn thẳng lại La Đông Thu, trong lúc nhất thời hai nguời tựa như hai võ sĩ đang gườm với nhau.
-Vậy được rồi… La bí thư, tôi có thể đợi thêm một chút thời gian, nhưng sự kiên nhẫn của tôi cũng là có hạn, cho nên nếu để cho tôi có một con đường, mọi người đều tốt, còn không thì tôi sẽ tìm biện pháp khác.
La Đông Thu nói ra .
-Đông Thu, cậu cần gì phải quá gấp như vậy chứ, gần đây thường ủy hội đã thông qua bản kế hoạch xây dựng kiến thiết thành phố mới, không đơn thuần chỉ là mảnh đất xí nghiệp may kia, mà còn có nhiều miếng đất lớn khác đều cần khai phát, hơn nữa những công trình này cũng không phải là một năm, hai năm là có thể hoàn thành hết, nếu mảnh đất tại xí nghiệp may này có chướng ngại, thì trước tiên có thể làm những mảnh đất khác, cậu nghĩ sao?
La Bàn Hạ đưa ra một phương án dung hòa như vậy.
-La bí thư, muốn nói giải tỏa và di dời đi nơi khác để khai thác, thì mảnh đất xí nghiệp may kia cũng vậy thôi, cũng là thổ địa nhà xưởng của chính phủ, chứ không phải là của cá nhân nào, chỉ cần trong thành phố có thái độ đủ cứng, thì mảnh đất cái xí nghiệp may kia đã sớm giải quyết, tôi thật sự là không rõ ràng, các người đang sợ cái gì, chỉ có một số ít dân chúng liền đem toàn bộ lãnh đạo Hồ Châu bị dọa sợ? Sao lại nhát gan như thế chứ ?
-Đông Thu, đây không phải là vấn đề nhát gan hay gan lớn, nếu như không có thể giải quyết tốt vấn đề hậu quả còn đọng lại cho công nhân viên chức xí nghiệp may, như vậy kết quả bọn họ lại nháo đại, nếu như một khi ầm ĩ lên đến tỉnh hoặc là Bắc Kinh, thì ai tới để gánh chịu cái trách nhiệm này?
La Bàn Hạ vẫn là sợ xảy ra vấn đề .
-La bí thư, ông cũng đã có thời gian công tác rất lâu bên dưới địa phương, chắc cũng biết chính thức gây chuyện thì không có mấy người, chung1ta trong tay nắm lấy quyền hành mà, chút chuyện này thì có thể làm ầm ĩ lên đến tỉnh sao? Được, cho dù là ầm ĩ đến tỉnh đi, tôi sẽ gánh chịu trách nhiệm cho ông, sự tình trên tỉnh ông không cần lo đến, đều tôi muốn là lúc nào có thể chính thức nhận được quyền khai phát từ thành phố nhượng lại, bao nhiêu tiền mới có thể nhượng lại ? Đây là vấn đề tôi mới suy tính, còn những thứ khác tôi không quan tâm.
La Đông Thu nói đến đây thì đã đứng lên, nhưng chỉ trong chốc lát lại ngồi xuống .
-Chuyện này thường ủy hội vẫn chưa có xếp vào chương trình thảo luận, còn phải nghiên cứu lại.
-Còn nghiên cứu? La bí thư… nói thật đi, tôi không có chờ được nữa, hôm nay là thứ hai, tôi muốn thứ sáu có kết quả , vô luận như thế nào ông hãy cho tôi cái kết quả, nếu như không được, để tôi tính biện pháp khác.
La Đông Thu lần này là đứng dậy đi thật ..
Tưởng Hải Dương lúc này ngồi ở trong xe chờ La Đông Thu xuống, khi nhìn thấy La Đông Thu thở phì phò đi ra, thì Tưởng Hải Dương đã biết rõ, lần này chắc chắn là chưa có đàm được, hơn nữa tám phần là đàm phán không thành rồi.
– Như thế nào rồi?
Tưởng Hải Dương nhìn La Đông Thu bước vào xe , hỏi.
-Lão hồ ly này, bây giờ càng ngày càng giảo hoạ, một câu trả lời thật cũng không có, chỉ có nói gạt chúng ta, đẩy trách nhiệm qua đám công nhân viên chức kia, đám công nhân kia thì dễ gạt gẫm rồi, trong khi mấy lão già này ai cũng là hồ ly gìa đời, mà làm không được sao?
-Cũng không có nắm chắc đâu, một Hà Đại Khuê đã rất khó làm rồi, huống chi còn có vài người khác đứng sau lưng, nếu không có tiền để giở chút thủ đoạn ra thì cũng không được…
Tưởng Hải Dương nói.
-Hải Dương … tiền của chúng ta chưa đủ, vốn là tiền đặt cọc cũng đều không có, đang tính cách lấy được quyền khai thác mảnh đất, rồi mang thổ địa đi vay lấy tiền, hiện tại xem ra, cách này không thể thực hiện được, cậu còn có chiêu gì để vay tiền trước không ? Trước tiên tìm cách vay tiền rồi tính sau.
La Đông Thu nói.
-Đi vay à ! Tại Hồ Châu em có quen một giám đốc ngân hàng, nhưng đã lâu không có liên hệ qua, để em hẹn gặp mặt, thử xem như thế nào?
Tưởng Hải Dương hỏi.
-Được, mau liên hệ đi, giờ thì chúng ta phải xuất ra trước một khoản tiền, nếu không thì La Bàn Hạ cũng không tiện làm, lão hồ ly này quá cẩn thận. Không được…tôi phải trở lại tỉnh, tìm người gõ lão một chút, nói cách khác, thì lão ta không biết mình đi lên là nhờ có ai rồi.
La Đông Thu phẫn hận nói .
Hà Hồng An nhận được điện thoại Tưởng Đại Dương lúc đang ở trong bệnh viện cùng với Triệu Khánh Hổ, vô luận như thế nào, kế hoạch của ông còn chưa có hoàn toàn áp dụng xong, tiền còn chưa tới tay, cho nên vẫn là giống như trước đây, ông đến bệnh viện vấn an Triệu Khánh Hổ.
Hà Hồng An rất nhanh chóng cúp điện thoại, tiếp tục ngồi ở trước giường bệnh, nhìn xem Triệu Khánh Hổ trên giường đã gầy trơ xương. Vẫn chưa tìm được người để ghép tế bào máu cho Triệu Khánh Hổ, mà trong bệnh viện bác sĩ đã nói, hiện tại chỉ có thể là trị liệu để kéo dài thời gian thêm chút , mỗi ngày dựa vào truyền máu mà sống, hơn nữa lượng máu càng lúc càng lớn, nhưng thân thể của hắn, lại không có gì chuyển biến tốt hơn..
-Lão Hà…. Hà Tình đâu rồi, đang ở nhà phải không?
Triệu Khánh Hổ mệt mỏi hỏi.
– Ừ, ở nhà giữ con..
Hà Hồng An trong nội tâm đang nghĩ tới lần trước lúc gặp Đinh Trường Sinh, khi đó hắn đã nói những sự tình kia, nghĩ tới đây, răng hàm của ông như va vào nhau, hận không thể làm cho Triệu Khánh Hổ lập tức chết ngay, mà hắn có chết cũng phải cắn thêm mấy cái, con gái của mình bị hắn nhốt trong nhà đã gần hai năm, thì bất thình lình sinh ra hai đứa bé, trong lúc con trai của Triệu Khánh Hổ là kẻ khờ ngốc, chuyện như vậy xảy ra, làm gì mà không để cho người ta nghi ngờ.
-Lão Hà …tôi sợ là không được rồi, vốn là tôi muốn để cho Triệu Cương hiệp trợ với Hà Tình quản lý tốt cái công ty của gia tộc, nhưng Triệu Cương tên hỗn đản này, rõ ràng lại gạt tôi đi buôn lậu thuốc phiện, thật sự là làm tức chết tôi rồi, giờ hắn đã chết cũng tốt, Triệu Cương chết đi mới là giải pháp tốt nhất, còn tôi thì mỗi ngày cũng nằm chờ chết ở đây, lão Hà ….cái tư vị nằm chờ không dễ chịu ah.
Triệu Khánh Hổ nói tới đây, rõ ràng là nước mắt ứa ra, không biết là đang thật sự khổ sở hay là đang bị cái chết dọa làm cho sợ .
Hà Hồng An không nói gì, bởi vì ông hiểu rõ tính đa nghi của Triệu Khánh Hổ, , tuy hắn hiện tại nằm ở trên giường bệnh, nhưng lòng dạ độc ác, Triệu Khánh Hổ vẫn có thể có thể điều động lực lượng gây nên bất lợi cho mình, cho nên bây giờ phương thức tốt nhất tựu là đừng có để hắn chú ý tới, đừng có ngỗ nghịch với ý của hắn, hoặc là căn bản đừng có tiếp cận hắn .
Hà Hồng An hôm nay tới là muốn nhìn qua Triệu Khánh Hổ bệnh tình thế nào rồi, đến cùng còn có thể sống được bao lâu, bởi vì Triệu Cương đã chết đi, lại làm cho trong nội tâm Hà Hồng An dẫn phát lớn hơn sợ hãi, loại sợ hãi này thậm chí còn là vượt qua đối với chuyện ông sợ hãi Triệu Khánh Hổ, loại sợ hãi này phát sinh ra là từ Đinh Trường Sinh .
Đinh Trường Sinh đã từng nói qua, chuyện của Triệu Cương thì hắn phụ trách , chuyện của Triệu Khánh Hổ thì Hà gia phụ trách, hiện tại Triệu Cương chết rồi, đã chết trong khi bí mật buôn lậu thuốc phiện, nhưng đến cùng có phải chết trong lúc kiếm ăn phi pháp hay là không, ngoại trừ cục công an cho kết luận, thì không có người biết chân tướng rõ ràng.
Hà Hồng An đã từng cùng con gái Hà Tình nghiên cứu thảo luận qua vấn đề này, ý tứ của Hà Tình rất rõ ràng, thà rằng không có lấy được tiền của Triệu gia, chứ cũng không nên đắc tội với Đinh Trường Sinh, sự ác độc tâm ngoan thủ lạc của thằng này vượt qua Triệu Khánh Hổ, đây là kết luận của Hà Tình với Đinh Trường Sinh, còn Hà Hồng An đương nhiên phải suy nghĩ thật kỹ lại một chút .