CHƯƠNG 1611: LÀM DI CHÚC.
Đinh Trường Sinh đứng lên, nhìn xem Hà Tình, người đàn bà này đã trải qua quá nhiều chuyện mà người bình thường khó mà chịu nổi, cho nên trong lòng của nàng hẳn là rất khó để mà lay chuyển, Đinh Trường Sinh sẽ không dễ dàng tin tưởng lời nói người đàn bà này, nhưng lại cũng không muốn đắc tội với nàng .
-Tôi tin vào sự hợp tác của chúng ta sẽ thành công, hơn nữa hy vọng không phải là lần hợp tác duy nhất cuối cùng, anh đã cứu mạng của tôi hai lần, tôi đều nhớ đến, tôi không phải là một người vong ân phụ nghĩa đâu.
Hà Tình nói ra .
-Chuyện đã qua tôi không nhớ rõ, Hà tiểu thư, cô cũng không cần lúc nào cũng ghi nhớ ở trong lòng, thời buổi bây giờ, người có thể nhớ rõ lòng tốt của người khác cũng không có nhiều lắm..
-Nhớ ân dù sao cũng còn hơn mang thù là được rồi.
Hà Tình cười cười, cũng đứng dậy đi đến bên ghế sa lon cầm lấy cái túi nhỏ hướng Đinh Trường Sinh cáo từ.
-Chúng ta sẽ gặp lại, chuyện của anh hãy mau chóng làm cho xong, chuyện của tôi cũng sẽ mau chóng làm…
Hà Tình nói xong thì nở nụ cười liền đi ra ngoài cửa, Đinh Trường Sinh tiễn đưa tới cửa, nhưng Hà Tình không một lần quay đầu lại .
Ra khỏi nhà của Đinh Trường Sinh, trên mặt Hà Tình liền thay đổi, không còn có bất kỳ cái gì là tươi cười, giống như vừa rồi những nụ cười kia đều là đã chuẩn bị sẵn trước, vừa rồi đã bán xong, cho nên bây giờ không còn có nữa.
Hà Tình chưa có về nhà, mà là đi thẳng đến bệnh viện, bởi vì tối hôm qua Triệu Khánh Hổ không ngừng gọi điện thoại cho nàng, nói muốn gặp nàng, Triệu Khánh Hổ trong khoảng thời gian này thân thể rất suy yếu, hiện tại đã là nằm trên giường không dậy nổi, cho nên Hà Tình cũng không cần sợ hắn sẽ gây bất lợi gì cho chính mình, vì thế một mình đi đến bệnh viện .
Đẩy cửa ra cửa phòng bệnh, thấy Triệu Khánh Hổ nằm ở trên giường bệnh vô cùng suy yếu, sắc mặt tái nhợt, không hề có chút huyết sắc, hơn nữa trong khoảng thời gian này Triệu Khánh Hổ tóc rụng rất nhiều, bây giờ nhìn lại phảng phất là già thêm mười mấy tuổi, không thành cái dạng gì…
Nhưng sự thật bây giờ là như vậy, đây từng đã là lão hổ, giờ đã bị nhổ răng, móng vuốt sắc bén bị cắt đứt, hiện tại chỉ là đang nằm chờ chết, đây cũng chính là tràng cảnh mà Hà Tình tha thiết ước mơ, nhưng vẫn còn chưa đủ, Triệu Khánh Hổ còn có thể nói chuyện, trong khi Hà Tình muốn Triệu Khánh Hổ phải chết ngay bây giờ, ngay lập tức .
-Cô đã đến rồi, ngồi đi …tôi muốn có chuyện muốn nói.
-Ông cứ nói đi, tôi còn phải nhanh quay về, còn phải cho con tôi bú sữa.
Hà Tình lạnh như băng nói ra.
-Hà Tình, tôi biết cô hận tôi, nhưng dù sao tôi cũng là cha của hai đứa bé…
-Ông im ngay, tôi nói cho ông biết, nếu như ông còn nói như vậy nữa, lúc trở về tôi sẽ giết chết hai đứa bé, để cho ông đời này cũng đừng nghĩ đến nhìn thấy bọn chúng.
Hà Tình nhỏ giọng nói, nhưng nghiến răng nghiến lợi, Triệu Khánh Hổ có thể cảm nhận được Hà Tình đối với hắn cừu hận đến mức độ nào.
Thế nhưng mà nàng lại đem hai đứa con ra uy hiếp hắn, bây giờ xem ra Hà Tình sẽ không cho mình gặp được con mình rồi..
Đây là điều làm cho Triệu Khánh Hổ buồn bả nhất, nhà mình gia tài có nhiều bao nhiêu, hiện tại rốt cục cũng đã có con của mình kế thừa rồi, nhưng mình thì lại sắp qua đời, đây là sự tình cỡ nào tàn khốc .. .
-Được…được…cô không nên bị kích động, tôi không nói nữa, nhưng tôi cầu xin cô, tôi muốn nhìn xem hai đứa bé, có được không?
Triệu Khánh Hổ thỉnh cầu nói .
Hắn hiện tại thân bất do kỷ, đừng nói là làm được cái gì, cho dù là hai đứa con có ở trước mặt mình, tự mình ôm lấy con cũng không có khí lực, huống chi rốt cuộc là ai đã hại mình vẫn chưa có điều tra ra, bây giờ ngay cả cháu ruột của mình cũng không thể tín nhiệm được rồi, vậy thì còn có thể tín nhiệm người nào đây.
-Không được, nơi này là bệnh viện, đến bệnh viện thì có khả năng bị lây tật bệnh, tôi sẽ không mạo hiểm như vậy.
Hà Tình lạnh lùng nói ra .
-Đúng …đúng, vậy tôi đến nhà nhìn hai đứa bé cũng được…
Triệu Khánh Hổ lùi lại, cầu đến việc khác..
-Tùy tiện, chỉ cần ông có thể đi, nhưng nếu muốn đem hai đứa bé mang về Vệ Hoàng Trang thì bỏ đi cái ý niệm đó đi, muốn gặp hai đứa bé thì đến nhà của tôi, những chuyện khác không bàn nữa.
Hà Tình nói ra .
-Hà Tình, tôi thừa nhận là có lỗi với cô, nhưng có chút lời tôi muốn nói, tôi không biết có thể đủ sức đợi đến ngày mà tìm được người có tế bào gốc thích hợp để ghép lấy hay không, cho nên muốn sớm làm di chúc.
Triệu Khánh Hổ thì thào nói ra với Hà Tình.
Hà Tình trong lòng thấp thỏm không yên, đây chính là vấn đề Đinh Trường Sinh lo lắng nhất, nếu như là lập di chúc kế thừa, như vậy thì có thể đoán được là đem tất cả tài sản lưu lại cho con của hắn, phần của Hà Tình thì chỉ là có giới hạn, cho nên Đinh Trường Sinh vẫn luôn kiên trì nhất định bằng mọi cách phải là kế thừa theo cách không có di chúc, đây là phương thức tốt nhất, bởi nếu là như vậy thì Hà Tình mới có thể nắm giữ toàn bộ tất cả tài sản của Triệu gia, đồng thời mới có tiền để chia cho Đinh Trường Sinh phần mà hắn muốn..
-Làm di chúc ư? Ông muốn chuẩn bị hậu sự sao? Xem ra ông thật sự không còn muốn sống nữa rồi, cứ tùy tiện …tôi cùng con tôi sẽ không cần nhà của ông một phân tiền nào, ông ưa thích ai thì cứ cho người nào đó, nếu không còn có chuyện gì, tôi đi trước đây.
-Khoan ….đi, tôi còn lời chưa nói hết đây này.
Triệu Khánh Hổ gọi lại Hà Tình .
-Có lời gì thì nói mau, ta không thể ở trong này quá lâu.
-Hà Tình, tuy Triệu gia có lỗi với cô, nhưng cô cũng đã vì Triệu gia mà sinh ra hai đứa bé, tôi chuẩn bị đem tài sản lưu lại cho hai đứa bé, Hằng Bân có một phần, còn phần dư lại đều là của cô cùng với con, cô sẽ là người giám hộ, cho nên những số tiền này cũng gián tiếp sẽ là của cô, cha của cô là giám đốc ngân hàng , nhất định sẽ giúp cô đem những số tiền này mà xử lý tốt đấy, với số tiền này cũng đủ để cho ba mẹ con của cô nửa đời sau sinh hoạt tốt rồi, tôi cũng an tâm.
Triệu Khánh Hổ vừa nói vừa nhìn xem sắc mặt của Hà Tình.
Hà Tình nghe xong, nhìn Triệu Khánh Hổ, rõ ràng là nở nụ cười, hơn nữa cười đến rất là vũ mị , làm cho Triệu Khánh Hổ cảm thấy thật bất ngờ, nhưng lại không biết nụ cười này rốt cuộc là có ý gì, cho nên hắn cứ như vậy lẳng lặng nhìn xem Hà Tình, tuy nhiên hắn dự đoán, Hà Tình nghe qua sẽ thật cao hứng, nhưng lúc này Hà Tình nụ cười lại nhìn không ra là có gì cao hứng .
-Triệu Khánh Hổ, tôi lập lại lần nữ , hai đứa con là của tôi, bọn chúng không có mang họ Triệu, mà là họ Hà, ông có tiền sao, cũng tốt, ông cùng tiền của ngươi đi xuống địa ngục đi, tôi và các con sẽ đứng nhìn ông xuống địa ngục, bọn chúng không có cha, mà chỉ có người mẹ này , ha ha ha . . .
Hà Tình cười đẩy cửa đi ra ngoài, lưu lại trong phòng bệnh Triệu Khánh Hổ trợn mắt há mồm ngây ngốc, trong lúc nhất thời hắn không có phản ứng kịp Hà Tình rốt cuộc là có ý gì?