CHƯƠNG 1603: KHÔNG THỂ KÉO DÀI THÊM NỮA.
Lúc Đinh Trường Sinh đến cục công an, thì Lưu Chấn Đông đang thẩm vấn tên được xưng là lão Đại, hắn đến cách vách phòng quan sát nhìn xem tình huống trong phòng.
Nhưng thằng này giống như là có chỗ dựa vững chắc, không có phối hợp khi Lưu Chấn Đông thẩm vấn, đã vậy lại còn uy hiếp Lưu Chấn Đông, ý vị thổi lên là có hậu trường cứng đến bao nhiêu, cứ như thế khiến cho Lưu Chấn Đông vô kế khả thi, khi nghe nói Đinh Trường Sinh đã đến, vì vậy bỏ đi ra ngoài gặp Đinh Trường Sinh .
-Tình huống như thế nào?
Đinh Trường Sinh hỏi Lưu Chấn Đông.
-Đừng nói nữa, một phần tử rất ngoan cố, thẩm vấn lâu như vậy rồi, một chút lời khai có giá trị đều không có, thằng này gọi Lưu Gia Thành, thật đúng là con cái của người làm trong xí nghiệp may trước đây, nhưng đã hơn mười năm nay chưa có trở về Hồ Châu, lần này trở về thật đúng là có điểm bất ngờ, tôi thấy sự tình phía sau nhất định không đơn giản…
-Lưu gia Thành? Đang làm gì hay thất nghiệp?
Đinh Trường Sinh hỏi phàm là người công ăn việc làm thì cũng sẽ không dính vào việc này đến mức như vậy, cho nên Đinh Trường Sinh hoài nghi thằng này là thành phần xã hội đen đấy.
-Hiện tại không rõ ràng lắm, nhưng có thể khẳng định, thằng này những năm qua không có tại Hồ Châu lăn lộn, mà hình như là ở trên Giang Đô, bất quá về phần hắn đang làm gì, tôi thực sự là không biết.
Lưu Chấn Đông nói.
-Đám người này rất có thể có quan hệ liên quan với đám người gần đây muốn khai thác mảnh đất này, nếu muốn nói người của xí nghiệp may làm ồn ào như thế này, tôi thấy không có khả năng họ muốn làm quá lên như vậy, Hà Đại Khuê cao lắm là lại tiếp tục đi khiếu oan, nhưng thời gian gần đây cũng đã đàng hoàng hơn, mấu chốt là đám người này gây chuyện không đúng thời điểm, bởi vì chuyện xí nghiệp may vẫn còn chưa có quyết định sẽ xử lý ra sao mà?
Đinh Trường Sinh cũng cảm thấy rất khó hiểu, mục đích của đám người này là cái gì đây chứ, vừa rồi hò hét ầm ỉ, đám người này cũng không có đưa ra bất cứ một điều kiện nào?
-Chấn Đông, anh cứ nhìn chằm chằm vào tên Lưu Gia Thành này, kiên quyết không buông tha, nhất định phải điều tra ra sau lưng tên này rốt cuộc là ai đang giở trò.
-Đinh phó cục, tôi biết rồi, sẽ cố hết sức, cậu cũng biết, gần đây tôi vẫn luôn theo dõi ngó chừng Triệu Cương, cho nên tinh lực không đủ tập trung bên này, so sánh ra mà nói, tôi thấy được bên Triệu Cương vẫn là trọng yếu hơn.
Lưu Chấn Đông nói.
Đinh Trường Sinh trầm ngâm một lát, cảm thấy Lưu Chấn Đông nói rất đúng, hơn nữa Đinh Trường Sinh biết đến chuyện Triệu Cương so với Lưu Chấn Đông còn nhiều hơ , cho nên về chuyện của Triệu Cương cùng Triệu Khánh Hổ, nếu không nhìn kỹ vấn đề, rất có khả năng sẽ bị úp sọt, nói cách khác, sẽ đánh mất thời cơ giải quyết tốt nhất .
……………………………………………………………………………………
Chuyện của mảnh đất xí nghiệp may nháo sự, chuyện này cũng không phải là việc nhỏ, bởi vì lúc ấy người rất là đông, cho nên đã có một số quần chúng quay lại điện thoại hình ảnh nháo nhào này phát lên trên mạng, Hồ Châu lại lần nữa nổi danh, điều này làm cho La Minh Giang rất bất mãn, trực tiếp gọi điện thoại cho La Bàn Hạ.
Cho nên, vừa rạng sáng ngày hôm sau, La Bàn Hạ liền triệu khai cuộc họp thường ủy hội, phải mau sớm giải quyết vấn đề cái xí nghiệp may này, nếu như vấn đề này không giải quyết, như chẳng khác gì đây sẽ là quả bom nổ chậm không biết lúc nào thì sẽ nổ, mà ai ở phía trên trái bom này, thì chính là người đó sẽ bị nổ tan xương nát thịt.
Hiện tại Hồ Châu là do mình cầm lái, cho nên La Bàn Hạ tuyệt đối không muốn mình sẽ bị chuyện này dính líu vào, làm thư ký ghi chép vẫn là Trương Hòa Trần, nàng một bên ghi chép, vừa nghĩ làm như thế nào mật báo cho Đinh Trường Sinh biết.
Thường ủy hội vẫn là tàn khuyết không đầy đủ nhân sự, mặc dù đã định Trọng Hãi là phó bí thư thành ủy rồi, nhưng bởi vì trên tỉnh chưa có phái người tới đọc quyết định, cho nên phó bí thư thành ủy không tới, chủ nhiệm tổ chức cán bộ chưa có người kế nhiệm, mà chủ trì công tác là một phó chủ nhiệm, cho nên cũng không có người đến .
-Cuộc họp tuy chưa được đầy đủ, nhưng chúng ta cứ họp, hôm nay đề tài thảo luận chính là vấn đề gây chuyện ngày hôm qua tại xí nghiệp may, chuyện này hiện tại đã lại bùng nổ lớn lên, lãnh đạo tỉnh ủy đã hỏi tới, chúng ta nếu không đưa ra được phương án giải quyết, thì sẽ rất khó báo cáo lên lãnh đạo tỉnh ủy, thế nào đây ? Mọi người nêu lên ý kiến đi.
Đây là lời dạo đầu của La Bàn Hạ, ông nói xong nhìn về phía mọi người, hiển nhiên là cổ vũ mọi người lên tiếng.
Có thể là tất cả mọi người đều biết rõ, vấn đề này chính là một cục nợ , ai nói trước, thì có thể dính vào cục nợ này, đang ngồi mấy người này, có ai mà không biết, há đâu có thể để cho đúng lúc cục nợ dán lên người mình đâu này?
-Tôi có ý kiến vài lời, tôi đã xuống hiện trường rồi, quả thật là rất khó giải quyết , nhưng dù thế khó giải quyết đến đâu, vấn đề chính cũng là vì tiền, có tiền mới giải quyết được các yêu cầu của công nhân viên xí nghiệp may, chuyện này không phải ncứ nói suống thì có thể giải quyết, muốn gì cũng phải dựa vào tiền, đây là vấn đề cốt lõi.
Để Khôn Thành nói ra trước vấn đề mấu chốt.
Mặc dù là vấn đề mấu chốt, nhưng là lời này nói ra cũng giống như là chưa nói gì, bởi vì ai cũng biết cái sự tình này, vẫn không có phương pháp giải quyết , cho nên nghe qua những nghe những lới…này, các thường ủy đều rất coi thường Để Khôn Thành, làm một chủ tịch, trách nhiệm hành chính mọi vấn đề đều là trách nhiệm bổn phận của ngươi, nhưng ltrong vấn đề này Để Khôn Thành xác thực chẳng biết làm như thế nào cả.
Hơn nữa ngày hôm qua chuyện phát sinh tại hiện trường, mọi người đều nghe nói, Để Khôn Thành đương nhiên ngày hôm qua là người chỉ huy tối cao tại hiện trường, nhưng biểu hiện của ông ta thật sự là làm cho người ta không hiểu, nếu không như thế, thì làm gì mà bị Lan Hiểu San chỉ thẳng vào mặt mắng cho một trận chứ…
-Còn gì nữa không?
La Bàn Hạ hỏi.
-Cho nên, tôi cảm thấy bây giờ không phải là đề thời cơ tốt nhất để xử lý vấn đề xí nghiệp may, cũng không phải vì chúng ta không muốn xử lý, mà tại vị chúng ta không có tiền, một phân tiền thiếu cũng làm khó anh hùng hảo hán, huống chi trong thành phố sự tình cũng không chỉ là giải quyết một cái xí nghiệp may này.
Để Khôn Thành lại ném ra cái này luận điệu, làm cho La Bàn Hạ rất là bực tức..
Xí nghiệp may đã đến không thể kéo dài tình trạng này nữa, nhưng Để Khôn Thành lại muốn đi trở lại con đường xưa, cũng ngang bằng với đẩy ngã quyết nghị lần trước của thường ủy hội, đây cũng không phải là nói một câu thì có thể huỷ bỏ đấy.
Hơn nữa đối với chuyện này, chẳng những là La Đông Thu tạo nên áp lực cho La Bàn Hạ, hơn nữa trên tỉnh cũng đã biểu đạt bất mãn, La Bàn Hạ đối với chuyện này đã không còn chịu nổi, đây mới là mấu chốt của vấn đề, xí nghiệp may phải giải quyết, kéo dài càng lâu, việc xử lý cũng càng tiêu tốn lớn ..
La Bàn Hạ liếc nhìn xuống Để Khôn Thành, nhưng Để Khôn Thành cũng không chút khách sáo cùng ông nhìn lại ông, cứ như vậy, lời dặn dò của An Như Sơn năm đó xem như là triệt để bỏ qua rồi…