CHƯƠNG 1597: VIỆC NÀY KHÔNG ĐƠN GIẢN.
Tuy nhiên cho dù Đinh Trường Sinh rất lớn mật, nhưng hắn vẫn không dám ở nơi quán trà lâu này đem một phó chủ nhiệm tổ chức cán bộ đè ra giao cấu giữa thanh thiên bạch nhât, chỉ khổ cho Đường Linh Linh, chỉ trong chốc lát trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, nhưng vào lúc này, bên ngoài trên đường cái truyền đến hàng loạt tiếng ồn ào náo nhiệt, bởi vì gian phòng trong trà lâu này che chắn rất là sơ sài đơn giản..
Đinh Trường Sinh cùng Đường Linh Linh nhìn nhau, hai thân hình mau tách rời ra, Đinh Trường Sinh để cho Đường Linh Linh ngồi xuống xong, chỉnh lại cái quần rồi mới mở tấm màn cửa sổ, hướng ra phía ngoài nhìn tới, thì thấy nhiều người đang đi nhanh vội vàng, đa số đều hướng về phía phía tây con đường này chạy tới.
-Có thể là đã xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng đến xem đi.
Đinh Trường Sinh nói.
Đường Linh Linh đang sửa sang lại váy của mình, vừa chỉnh lại cái quần lót ngay ngắn vừa liếc nhìn Đinh Trường Sinh, lúc này hạ thể của nàng lành lạnh, bên trong cái âm hộ dính nhơ nhớp dịch nhờn tiết ra không thoải mái, do vừa rồi nàng đã lên cơn động dục kỳ lạ ác liệt, nhưng bây giờ nàng cũng không thể quay trở về nhà thay quần được, trong túi xách thì lại không có mang theo cái quần lót nào dư cả, thật sự là hận chết thằng này..
-Thôi em đi đi, chị không thoải mái, chị đi về trước.
Cuối cùng thì Đường Linh Linh vẫn muốn trở về nhà .
-Không được đâu, chuyện của chúng ta còn chưa có nói xong mà, đi thôi, cùng đi để xem cái chuyện gì xảy ra, xem xong em tìm đến chỗ người không phận sự miễn vào, tiếp tục nói chuyện…
Đinh Trường Sinh nói, cười mập mờ , nhưng cái nụ cười xấu xa này, lại khiến cho Đường Linh Linh muốn ngừng mà không được, trong đầu suy nghĩ thằng tiểu tử này như thế nào lại hư như vậy chứ, nhưng trong lòng của mình lại muốn đi cùng với hắn.
Không đợi Đường Linh Linh tối hậu hạ quyết tâm, Đinh Trường Sinh đưa tay cầm lên túi xách của nàng đi ngay ra ngoài tính tiền, bất đắc dĩ, Đường Linh Linh đành leo lên xe Đinh Trường Sinh, lúc này người trên đường phố lại náo nhiệt nhiều hơn…
-Này…anh, phía trước xảy ra chuyện gì vậy?
Đinh Trường Sinh giữ lại một người hỏi.
-Tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói là khu xí nghiệp may bên kia đã xảy ra chuyện, hình như là về chuyện di đời và phá bỏ nên chạy tới xem sao…
Đinh Trường Sinh Tùng sau đó lái xe chở Đường Linh Linh theo đám người chạy đến hướng tây.
-Người đông như vậy, kẹt cứng chúng ta không thể nào đến xem được, em nghe chị, đến phía trước quẹo phải, chúng ta đến chỗ cao xem đi, từ nơi này cũng có thể nhìn thấy bên .
-Quẹo phải …rồi đi đâu đây?
Đinh Trường Sinh hỏi .
-Em cứ nghe theo chị là được, cam đoan có thể nhìn xem thấy bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Đường Linh Linh chỉ dẫn nói.
Đinh Trường Sinh cứ dựa theo lời của Đường Linh Linh, một đường lái về phía trước, một hồi ngoặt nơi này, một hồi ngoặt nơi kia, thật sự chính là đi tới một chỗ điểm cao, tại đây cũng không phải xa lạ gì, rõ ràng là bãi đỗ xe tầng cao nhất của siêu thị Thương Thành..
-Làm sao chị biết cái địa phương này vậy?
Đinh Trường Sinh hỏi .
-Chị là người sinh trưởng tại thành phố Hồ Châu, làm sao mà không biết, trước em chờ ở đây, chị đi mua một ít nước uống, vừa rồi vào quán trà uống trà, trà uống lại không thành, khiến cho chị càng khát đây này.
Đường Linh Linh lườm Đinh Trường Sinh nói ra .
-Được…chị đi nhanh về nhanh đi..
Đinh Trường Sinh ngược lại không nghe ra đến ý tứ khác của Đường Linh Linh , tập trung tinh thần nhìn cách đó không xa ,trên đường phố tụ tập càng nhiều người, trong nội tâm của hắn bắt đầu lo lắng.
Theo từ chỗ này nhìn sang, các con đường tới gần khu mảnh đất xí nghiệp may đều bị ngăn chặn, hơn nữa người càng lúc càng nhiều, nhìn về phía trên còn có mấy chiếc chiếc xe chấp pháp ở bên trong, thấy vậy có lẽ là đã xảy ra chuyện .
Chỉ là cái mảnh đất xí nghiệp may này vẫn chưa có nhượng lại cho ai chính thức, tại sao lại có người đi tới phá bỏ và dời đi nơi khác đâu rồi, hơn nữa mảnh đất này đã dẫn phát đến sự chú ý của rất nhiều người, Đinh Trường Sinh coi như cũng là nhân vật linh thông tin tức, nhưng tại sao lại không có nghe nói gì đến mảnh đất này đã nhượng lại cho ai.
-Uống miếng nước đi, trà còn rất nóng.
Đường Linh Linh chỉ trong chốc lát đã quay về .
Lại làm cho Đinh Trường Sinh không có nghĩ tới, chỉ trong chốc lát này, Đường Linh Linh chẳng những là mua nước, mà còn rõ ràng đưa qua một cái ông nhòm một mắt, tuy thông số không cao lắm, nhưng dùng để xem hiện trường mảnh đất xí nghiệp may vẫn là dư sức có thừa, hắn không khỏi tán thưởng Đường Linh Linh suy nghĩ chu đáo .
-Con bà nó, đã đánh nhau rồi, xem ra là xảy ra chuyện đại sự ah.
Đinh Trường Sinh cầm qua ống nhòm xem xét, nhìn thấy mấy người tuổi trẻ cùng người bên chấp pháp đang xô xô đẩy đẩy …
-Để chị nhìn xem một chút, có cần báo cảnh sát hay không?
Đường Linh Linh túm lấy ống nhòm nhìn phía trước hỏi .
-Đúng lúc này báo cảnh sát cũng không làm nên chuyện gì rồi, đây không phải việc mà cảnh sát có thể giải quyết được, đem điện thoại di động của chị lấy ra đi, đem toàn bộ cảnh đánh nhau quay phim ghi lại, đây là phạm tội, nếu quả thật có xảy ra chuyện gì, thì cũng tốt có một chứng cứ….
-Thế nhưng mà xa quá , quay phim không rõ ràng lắm.
-Ai dà…. Chị cứ đưa cái camera di động ngay kính chỗ cái ống nhòm quay phim lại là được rồi.
Đinh Trường Sinh nói xong tiến vào xe của hắn, vừa gọi điện thoại cho Lưu Chấn Đông cùng Lan Hiểu San, với tình huống như vậy, tốt nhất vẫn là sử dụng cảnh sát vũ trang tới xử lý, nhưng chuyện điều động cảnh sát vũ trang, ngoại trừ bí thư La Bàn Hạ, thì người khác làm không được .
-Này, Lan chính ủy, chị đang ở đâu vậy?
Đinh Trường Sinh hỏi .
-Alo….em nói to hơn một chút, xí nghiệp may đã xảy ra chuyện, chị bây giờ đang ở hiện trường đây này, emi có chuyện gì không?
Lan Hiểu San cơ hồ là xé cổ họng ra thét to, Đinh Trường Sinh nghe được tiếng của nàng, nhưng nàng thì lại nghe không được Đinh Trường Sinh nói cái gì…
Chuyện này xảy ra, Đinh Trường Sinh còn tưởng rằng cục công an không có tham gia vào, không nghĩ tới ngay cả chính ủy giờ cũng đều đang hãm vào ở bên trong, vì vậy Đinh Trường Sinh lại gọi điện thoại cho Lưu Chấn Đông, nhưng gọi thật lâu cũng không có người tiếp, hết cách Đinh Trường Sinh lại đi đến sau lưng Đường Linh Linh, cầm qua ống nhòm xem xét, nhìn qua hướng khác thì phát hiện Lưu Chấn Đông đang hộ tống Lan Hiểu San chạy tới phía một chiếc xe chấp pháp, đằng sau là quần chúng đang theo sát .
-Chị Đường…. Chị ở nơi này chờ em, có gì thì gọi điện thoại di động, chị cứ quan sát đến, rồi chỉ đường giùm cho em, chính ủy cùng đội trưởng cảnh sát hình sự của cục công an đều bị nhốt ở bên trong rồi, em không tới đó, sợ có chuyện không may xảy ra, những người này đều điên rồi, vạn nhất xảy ra sự tình, hối hận thì cũng đã muộn.
-Hảo hảo, chị biết, đưa chìa khóa xe cho chị, lúc cần thì chị sẽ chạy xuống.
Đường Linh Linh nói ra .
-Giữ điện thoại có gì em liên hệ.
Đinh Trường Sinh nói xong chạy xuống dưới lầu .
Lúc này Lan Hiểu San cùng Lưu Chấn Đông kề bên người còn có bảy cảnh sát, còn những người khác đều bị chia cắt ra rồi, Lan Hiểu San bị vây tại đây, nàng nhìn thấy có mấy người trong tay còn cầm gậy gộc, đây là muốn làm gì?
-Chính ủy, chúng ta không còn có đường lui, đằng sau tựu là tường rồi, để tôi giúp chị leo qua tường trước, chúng tôi bọc hậu.
Lưu Chấn Đông nói.
-Nói nhảm, lúc này mà bỏ chạy à ? Viện binh lúc nào đến?
Lan Hiểu San nhìn xem đám người đàng tiến tới hỏi.
-Chính ủy, tôi cảm thấy việc này không có đơn giản như vậy, những người này cũng không phải là người của xí nghiệp, giống như là người trong xã hội đen vậy, chúng ta phải cẩn thận một chút ..
Lưu Chấn Đông nhắc nhở, lời này lại càng làm cho Lan Hiểu San thêm lo lắng.