CHƯƠNG 1454 ; MIỄN ĐỂ CHO CHỊ LÀM ÁC NHÂN.
Hồ Giai Giai nhìn ở phía trước là Đinh Trường Sinh cùng Diệp Như Bình, nhất là khi nhìn thấy Đinh Trường Sinh cùng người đàn bà kia sát gần như vậy, thình thoảng thân thể hai người còn đụng chạm vào nhau, càng làm cho Hồ Giai Giai muốn chạy lên hung hăng đá cho Đinh Trường Sinh một cước, đúng là không tiền đồ, vừa nhìn thấy đàn bà xinh đẹp liền đã động tay động chân.
Nhưng nàng không phải là không thừa nhận, người đàn bà phía trước này, mặc dù nhìn lên thì lớn tuổi hơn mình, nhưng luận dáng người cùng với khí chất, so với chính mình còn mạnh hơn rất nhiều, người đàn bà này, tựa như trái cây đang chín mùi, có thể ngửi được nàng trên người tản mát ra vị thành thục mọng nước, làm cho người ta mê say.
Một thân mặc bộ váy áo chức nghiệp, hoàn toàn phụ trợ khiến cho toàn bộ mị lực của người đàn bà hiện ra, nhất là cái váy ngắn bao vây lấy cái mông nở nang cong tròn, làm cho chính nàng cũng muốn tiến lên sờ vào kiểm tra, tại sao cái mông lại cong tròn được như vậy, cái ý nghĩ này làm Hồ Giai Giai hoảng sợ, nhưng đây chỉ là trong lòng thì yêu thích cái đẹp, mà mọi người ai cũng đều có.
Vừa rồi lúc ăn cơm, Hồ Giai Giai cũng chú ý tới, người đàn bà này mặc dù mang một cái kính mắt, nhưng cặp mắt kiếng thì trong suốt không có thấu kính, cho nên, đây chẳng qua là mắt kiếng trang sức mà thôi chứ không phải là kính cận, nhưng chính là như vậy, lại làm cho người đàn bà này càng tăng thêm trí thức vô cùng.
Còn nam nhân nào thì cũng yêu thích nữ nhân xinh đẹp, nhưng lại không muốn thâm giao cùng với loại nữ nhân ngực lớn nhưng không có đầu óc, cho nên có thời điểm, nếu là nữ nhân xinh đẹp thì chỉ hân hoan nhất thời, nhưng nữ nhân mà có thể làm cho nam nhân cảm thấy mới mẻ kích thích vô tận, đó là nữ nhân xinh đẹp nhưng càng phải là nữ nhân có trí thức, bởi vì cái loại nữ nhân như vậy, thì mới có thể thỏa mãn được khoái cảm thị giác cùng tri giác của nam nhân.
Diệp Như Bình không thể nghi ngờ lại chính là loại đàn bà như vậy, lúc nàng nói chuyện thì không nóng cũng không lạnh, nhưng làm cho ngươi nghe tựa như như tắm gió xuân.
-Này… hình như là chị đã đắc tội với người khác rồi.
Đang đi, Diệp Như Bình liếc một cái về phía sau, thấp giọng nói với Đinh Trường Sinh .
-Đắc tội? Đắc tội với người nào?
Đinh Trường Sinh không hiểu, lúc băng qua đường nhìn trái phải tránh xe, một bên tự nhiên không tiếng động, đem tay của mình đặt ở bên eo Diệp Như Bình, bảo hộ Diệp Như Bình băng ngang qua đường cái
-Thì chính là vị phó chủ nhiệm kia a, bộ em nhìn không ra sao, nàng ta để ý đến em, nhưng lại trút hận lên chị, em nói xem chị có bị oan hay không ?
Diệp Như Bình quyến rũ cười, nói.
-Ha ha, không oan đâu, chỉ cần là bất cứ người nam nhân nào mà cùng chị một chỗ, chẳng những là đắc tội một số lớn nữ nhân, mà còn là đắc tội với một số lớn nam nhân khác .
-Ặc… em hãy nói cho chị biết, có phải là hai người đã có quan hệ với nhau?
Diệp Như Bình cũng muốn biết rõ Đinh Trường Sinh cùng vị Hồ phó chủ nhiệm kia rốt cuộc là có quan hệ như thế nào, miễn cho chính mình không biết, vô tình lại phá hủy chuyện tình cảm của người ta.
-Chị yên tâm đi, hai chúng ta quan hệ tình cảm thì không có, cao lắm thì chỉ là quan hệ đồng nghiệp .
Đinh Trường Sinh không chút do dự nói.
-Vậy tốt rồi, miễn cho chị làm ác nhân.
Diệp Như Bình vẫn là mặt cười như hoa, Đinh Trường Sinh thì giống như là một con ong mật, gắt gao truy đuổi này đóa hoa tươi đang kỳ nở rộ này…Khi Đinh Trường Sinh cùng Diệp Như Bình đi vào nơi hội nghị, cái cảm giác thật sự là trống trải, nơi này ít nhất có thể chứa được hơn một ngàn người họp..
Hội nghị nhìn qua thấy có thể là còn lâu mới đến giờ khai mạc, nên Đinh Trường Sinh nhìn thấy nhiều tốp năm, tốp ba tụ chung một chỗ hàn huyên .
-Chị Bình….em nghe nói trước đây đại gia nổi tiếng nhất tỉnh là Kỳ gia bị Lâm chủ tịch bắt, có chuyện này sao?
Đinh Trường Sinh nhìn quanh những người trong hội trường, không có người nào mà mình biết mặt, trước lúc tới đây, Vũ Văn Linh Chi có đưa danh sách, hơn nữa trên danh sách mỗi người đều có ảnh chụp, nhưng lúc này cũng chẳng thấy ai, thật chẳng lẽ là hết hy vọng rồi sao đây ?
Diệp Như Bình thấy Đinh Trường Sinh hỏi như vậy, nhìn nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói:
-Đừng nói bừa, vụ án Kỳ gia tại nơi này là một đề tài cấm đàm luận, chuyện này nhiều năm qua không có người hỏi tới, em sao lại nghĩ đến chuyện này?
Đinh Trường Sinh đương nhiên là sẽ không nói hiện tại Vũ Văn Linh Chi ngay tại trong tay của mình, cho nên cười cười hỏi tiếp:
-Vậy bây giờ tại tỉnh Trung Bắc ai là đại gia nổi tiếng nhất vậy?
-Nhìn thấy phía trước người béo tròn kia không, hắn chính tên gọi Lý Thái Xuyên, là người vùng Tây Bắc, thời gian về trước, chúng ta cũng không biết hắn làm gì, nhưng gần đây đột nhiên lại xuất hiện, nguyên nhân là cách đây một vài năm, tại thành phố Bắc Nguyên hắn có trong tay mười một mảnh đất, đều nằm tại trung tâm thành phố, mặc dù các mảnh đất này không phải là rất lớn, nhưng đều là công sở cũ của chính quyền lúc trước, đây là những mảnh đất vàng, giá trị rất cao, cho nên có thể nói người này chính là một đêm thành danh.
-Vậy sao? Rất lợi hại, ít nhất là ông ta phải có tài chính rất hùng hậu a.
Đinh Trường Sinh cảm thán nói.
-Em nói sai rồi, người này mặc dù là xuất thân từ dân buôn lậu, khả năng cũng có không ít tiền, nhưng vụ này hắn một phân tiền cũng không có bỏ ra, hoàn toàn là tay không bắt giặc..
-Không thể nào, hiện tại là thời buổi gì, mà còn có thể làm được như vậy chứ?
-Cũng chính là thời điểm năm đó, chính quyền thành phố Bắc Nguyên quyết định di dời trung tâm hành chính thành phố dời đến khu khai phát, tại nơi đây các cơ quan cũng không ít, ngoại đường phố giữ nguyên, tất cả đều dời đi, hiển nhiên, là phải xây tòa cao ốc mới, lúc đó chính quền thành phố Bắc Nguyên không có tiền, vì thế Lý Thái Xuyên xuất hiện .
Đinh Trường Sinh tập trung tinh thần nghe chuyện của Lý Thái Xuyên, còn Hồ Giai Giai thì tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn xa xa đôi cẩu nam nữ này đang cùng chung một chỗ xì xào bàn tán.
-Lý Thái Xuyên nói hắn sẽ ra tiền giúp xây như vậy một tòa cao ốc, không cần chính phủ ra một phân tiền, nhưng điều kiện tiên quyết là khu trung tâm hành chính cũ của thành phố phải để cho hắn, mặc dù sau đó thành phố cũng không có giao hết toàn bộ cho hắn, nhưng khu vực đất đẹp, diện tích có mười một mảnh đất đều bị hắn lấy đi rồi…
-Quả nhiên là hảo thủ đoạn, như vậy chẳng lẽ không có người cảm thấy chuyện này bất hợp lý sao? Lãnh đạo thành phố Bắc Nguyên đầu óc đều là bả đậu hết rồi sao?
Đinh Trường Sinh thấp giọng nói thầm.
-Khi đó bí thư thành phố Bắc Nguyên là Lâm Nhất Đạo, kiêm nhiệm thường ủy của tỉnh Trung Bắc.
Diệp Như Bình mỉm cười, cho ra đáp án.