CHƯƠNG 1449: ĐẠO NGHĨA GIANG HỒ.
-Viên tổng, Diệp tổng, nhìn qua, hai người trong lòng nhất định là đã hiểu lầm tôi rồi, kỳ thật tôi không có để trong lòng cái gì cả, như vậy đi…tôi thấy hai vị đều so với tôi thì lớn tuổi hơn, vì thế cũng không cần cứ mở miệng một tiếng là gọi Đinh chủ nhiệm, nếu muốn nói đến chuyện hợp tác, cứ bảo là Đinh Trường Sinh, hoặc là em, em gọi lại hai người là anh Viên, chị Diệp nhé, như thế nào đây?
Đinh Trường Sinh hít một hơi thật sâu khói thuốc, cắt đứt lời nói Viên Hoán Sinh, nói ra. Hắn biết người làm ăn nào cũng đều nghĩ đến, nhất là cùng người trong quan trường giao tiếp, đó là phải thật cẩn thận không được phân tâm, bởi vì bọn họ biết, chỉ cần sơ xẩy, chuyện của mình muốn làm thì làm không được, lại còn có khả năng bị người quan viên đưa vào sổ đen.
Cho nên muốn muốn cho người của thành phố Bắc Nguyên, thậm chí là tỉnh Trung Bắc đến Hồ Châu đầu tư, như vậy việc đầu tiên là chính mình phải cúi thấp, cùng bọn họ làm bằng hữu, thậm chí là xưng huynh gọi đệ, đối với người làm ăn mà nói, lời hứa hẹn của chính phủ thì có khả năng không dùng được, nhưng nếu cùng những quan viên này có một chút quan hệ thân mật ám muội, so với lời hứa hẹn của chính phủ thì có giá trị hơn nhiều.
-Ách… Đinh chủ nhiệm, như vậy không tốt đâu, chúng ta thế nào có thể cùng cậu xưng huynh gọi đệ , chúng tôi đều là một đám thô nhân, dù sao… so cùng với cậu, vẫn là có sự chênh lệch.
Diệp Như Bình mặc dù giật mình, nhưng có mặt lão bản của mình, nên không tới phiên mình xen mồm, vì thế yên lặng chờ Viên Hoán Sinh ra mặt.
-Ha ha, Diệp tổng….trà ngâm khi nào thì có thể uống được vậy?
Đinh Trường Sinh không để ý tới câu nói của Viên Hoán Sinh, mà là nhìn về phía Diệp Như Bình hỏi.
-Được rồi…giờ uống được rồi..
Trà vốn là đã ngâm xong, cho nên khi Đinh Trường Sinh hỏi như vậy, Diệp Như Bình lập tức rót một chén trà cho Đinh Trường Sinh..
-Cám ơn, thừa dịp chúng ta đều hoàn toàn thanh tỉnh, để tôi nói chút chuyện trước đây của tôi cho hai người nghe, tôi nghĩ chắc là Hoa Cẩm Thành khẳng định không có nói qua với hai người, thật ra chuyện trước đây cũng chỉ là tự sự của mình, mấy năm trước đây, khi tôi còn là chức vụ bên dưới, nói chuyện còn có người tin, nhưng theo chức vụ càng ngày càng cao, vô luận tôi nói như thế nào, thực khó có người tin…
Đinh Trường Sinh khẽ cười, kể lại chuyện xưa của bản thân mình, nghe rất êm tai, Diệp Như Bình cùng Viên Hoán Sinh nghe qua thì trợn mắt há hốc mồm..
Cho nên, khi Đinh Trường Sinh nói xong, Viên Hoán Sinh cùng Diệp Như Bình thần sắc đầy mặt đều là khiếp sợ.
-Cho nên đúc kết lại tôi coi như chỉ là rể cỏ mà thôi, hiện tại hai vị có thể cùng tôi xưng huynh gọi đệ được rồi chứ…
Đinh Trường Sinh lúc này hoàn toàn không có khí tràng quan viên, thỉ thấy chính là một tên giang hồ hỗn tử, tại trong cái nhìn của Viên Hoán Sinh bây giờ, Đinh Trường Sinh có thể nói là một quan viên độc nhất vô nhị…
Tại đất nước này, phàm là nhân viên công vụ, cho dù là một nhân viên công vụ chính phủ chức vụ thấp nhất, nhưng trong lòng cũng cảm thấy mình là thuộc dạng ưu việt không gì so sánh nổi, bọn họ thà rằng một tháng nhận lấy một hai ngàn nguyên tiền lương, nhưng trong nội tâm bọn họ thì hài lòng hạnh phúc hơn là đi làm trong xí nghiệp, cho dù là làm quản lý trong xí nghiệp nhận lấy mấy vạn nguyên tiền mỗi tháng….
Viên Hoán Sinh buôn bán kinh doanh nhiều năm như vậy, cho nên giao tiếp với quan viên hằng hà sa số, thật đúng là chưa từng có gặp qua được một quan viên chủ động cùng chính mình xưng huynh gọi đệ…
-Ha ha…đúng là Cẩm Thành lão huynh không gạt tôi, Đinh chủ nhiệm, ý quên … Đinh huynh đệ quả nhiên là người phóng khoáng a, nói thật, tôi có được ngày hôm nay, là do ngày trước tôi đi theo sau Cẩm Thành lão huynh, làm trợ thủ cho Kỳ gia, Cẩm Thành lão huynh năm đó đến phát triển tại tỉnh Trung Nam, lúc gần rời đi đem tôi đề cử với kỳ gia, bằng không… tôi cũng không có của cải như hiện tại bây giờ.
Viên Hoán Sinh nhớ lại chuyện năm xưa, cũng có rất nhiều cảm khái.
-Cho nên theo cái nhìn của em, làm ăn kiếm tiền bên ngoài, thì đạo nghĩa giang hồ càng không thể vứt bỏ, nếu muốn làm ăn lớn, mà không có huynh đệ giúp đỡ, không có móng thì không xây được nhà, chị Diệp…chị thấy em nói có đúng không?
Đinh Trường Sinh nhìn về phía Diệp Như Bình, mỉm cười mà hỏi.
Diệp Như Bình ngẩn người ra, nàng không nghĩ tới Đinh Trường Sinh lại có tư duy nhanh như vậy, vừa rồi còn cùng Viên Hoán Sinh trò chuyện chuyện năm xưa, đột nhiên lại chuyển đề tài tới mình.
Nàng nhìn thấy Đinh Trường Sinh hướng đến chính mình, lập tức bưng lên một tách trà, nói:
-Ai, chị đã già rồi, nếu như em nói như vậy, thì chị uống chén trà này trước, xem như là bồi tội với em.
Nói xong, Diệp Như Bình mặt không đổi sắc uống một hơi cạn sạch.
-Này… uống trà sao được, bồi tội phải là uống rượu, có phải vậy không, lão đệ.
Viên Hoán Sinh ở bên cạnh Đinh Trường Sinh ồn ào nói.
-Ui… Viên tổng, ông giờ theo phe bên kia, hai người hợp nhau để khi phụ một người đàn bà yếu đuối …
Diệp Như Bình làm nũng nói, Đinh Trường Sinh nhìn thấy thì sửng sốt, nhưng bên cạnh Viên Hoán Sinh thì vẫn bình thản, cũng nhìn ra Diệp Như Bình đã từng làm nũng không ít đối với Viên Hoán Sinh, cho nên ông ta đã miễn dịch rồi.
Viên Hoán Sinh không để ý đến Diệp Như Bình, ngược lại là lấy điện thoại ra định gọi Sở Hoan, để hắn gọi người mang thức ăn lên, nhưng chưa kịp gọi điện thoại, thì liền thấy Sở Hoan vội vã tiến vào nói nhỏ bên tai.
Viên Hoán Sinh lông mày nhăn lại, hỏi:
-Chuyện gì?
-Viên tổng, vừa rồi Lâm thiếu gia nhìn đến thấy em, nói là chốc nữa muốn mời rượu Viên tổng, vậy sao bây giờ?
Sở Hoan bất an hỏi.
-Cậu nói với hắn là tôi đang ở đây sao?
Viên Hoán Sinh sắc mặt âm lãnh nói
-Hắn biết em lái xe cho Viên tổng, cho nên liền đoán ra được ..
-Cậu đi ra ngoài trước đi, tôi đã biết, cứ bảo mang thức ăn lên, chúng ta ăn cơm trước rồi nói.
Viên Hoán Sinh có chút tức giận nói.
Đinh Trường Sinh đã nhìn ra, Viên Hoán Sinh hình như là có việc, vì thế hỏi:
-Anh Viên, nếu anh có việc, thì cứ đi đi, ở đây còn chị Diệp thì được rồi, còn nếu chị Diệp tỷ cũng bận, thì em đi ngủ cũng không sao .
– Không có việc gì, chỉ có chút phiền toái nhỏ, Như Bình… cô có mang theo tiền không vậy? Lát nữa có việc dùng.
Viên Hoán Sinh sắc mặt rất khó nhìn nói.
-Lại đi đánh bài à?
Diệp Như Bình không có tị hiềm có mặt Đinh Trường Sinh, trực tiếp hỏi.
-Vừa rồi Sở Hoan vừa nói, tên nhãi Lâm vương bát đản muốn mời rượu tôi, đây không phải là chuyện tốt gì, nhưng không đi không được, bởi vỉ không thể trêu vào họ được, chúng ta đành phải nghe theo.
Viên Hoán Sinh có vẻ bất đắc dĩ.
Quả nhiên, sau khi ăn cơm nửa chừng, Sở Hoan lại tiến đến nói Lâm thiếu gia bên kia thúc dục, vì thế Viên Hoán Sinh cáo từ cùng với Đinh Trường Sinh, lấy một cái cái túi đi ra ngoài, Đinh Trường Sinh mắt liếc qua một cái, ít nhất Như Bình đưa qua là mười vạn.