CHƯƠNG 1447: CHỌC GẬY BÁNH XE.
Địa điểm tổ chức hiệp đàm về đầu tư tại khách sạn Bắc Nguyên, hơn nữa đại đa số người tới tham gia đợt hiệp đàm đầu tư này cũng đều đã từng đến cái khách sạn này rồi.
Lúc mới đầu Đinh Trường Sinh tưởng bọn họ cũng ở lại khách sạn Bắc Nguyên, nhưng không nghĩ tới là Sở Nhạc đem bọn họ đưa đến khác sạn Shangri-La, mặc dù chỉ là cách khách sạn Bắc Nguyên chỉ có một con phố, nhưng khách sạn Shangri-La là điếm sáng mới xuất hiện về sau, liền làm cho khách sạn Bắc Nguyên nhìn qua có vẻ cũ kỹ hơn rất nhiều.
-Đây cũng là do em an bài sao ? Chúng ta tới tham gia hiệp đàm này, nếu không có ở bên khách sạn Bắc Nguyên thì có vẻ không thích hợp a.
Hồ Giai Giai tại bên người Đinh Trường Sinh nhỏ giọng nói.
-Hội nghị có thông báo là buộc phải ở tại khách sạn Bắc Nguyên sao?
Đinh Trường Sinh nhìn thoáng qua Hồ Giai Giai, bực tức nói.
Hồ Giai Giai sửng sốt, ngậm miệng không nói, sau khi đến khách sạn, dựa theo phục vụ khách sạn sắp xếp phòng, rồi đưa hành lý trở về phòng.
-Đinh tiên sinh, đây là danh thiếp của em, có chuyện gì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho em là được rồi .
-Còn số điện thoại của lão bản cậu đâu?
– Anh yên tâm, em đi xin chỉ thị, nếu có gì em sẽ gọi điện thoại cho anh, đây là số điện thoại của tài xế mấy chiếc xe, mặt sau có bảng số xe, nếu anh muốn dùng xe, cứ gọi điện thoại cho bọn họ là được rồi.
Sở Hoan đem tất cả đều an bài thỏa đáng, làm Đinh Trường Sinh rất vừa lòng.
-Vậy thì tốt, cám ơn cậu….
Đinh Trường Sinh cười cười, vui vẻ tiễn Sở Hoan đi.
Trở lại gian phòng, đóng cửa lại, kéo rèm cửa lại, tại trong phòng dò xét qua, không có phát hiện trang bị nghe lúc này Đinh Trường Sinh mới yên tâm.
Hoa Cẩm Thành đối với chính mình vẫn là để tâm, về phương diện này có khả năng là có quan hệ đến Vũ Văn Linh Chi, dù sao hiện tại đây là hai bí mật của người, hơn nữa hắn tin tưởng, Vũ Văn Linh Chi cùng trung gian Hoa Cẩm Thành khẳng định còn có liên hệ, bằng không thì Hoa Cẩm Thành cũng sẽ không đối đãi với hắn tại nơi đây như vậy.
-Lão Hoa, tôi là Đinh Trường Sinh, cám ơn chú a.
-Ha ha, Đinh chủ nhiệm, thế nào..bằng hữu của tôi sắp xếp như vậy có vừa lòng không a.
Bên kia Hoa Cẩm Thành nhận được điện thoại của Đinh Trường Sinh liền trả lời.
-Rất tốt, vô cùng hài lòng, đúng rồi… buổi tối nay tôi muốn cùng với vị bằng hữu này ăn một bữa cơm, có cái gì kiêng kị không vậy?
-Không có gì, Viên Hoán Sinh với tôi đều là người thô hào, không câu nệ tiểu tiết..À…vẫn còn có chuyện này, tôi thấy cần phải hỏi thăm cậu một chút, Tưởng Hải Dương cùng La Đông Thu đều muốn động đến mảnh đất xí nghiệp may kia rồi, cậu nói thử xem, chúng ta hiện tại còn có cơ hội hay không?
Hoa Cẩm Thành ngữ khí rất thấp chìm, bây giờ chắc là lòng tin không còn đủ rồi.
-Chú quả thực vẫn còn rất quan tâm đến mảnh đất kia?
Đinh Trường Sinh trầm ngâm một chút rồi hỏi.
– Việc này tôi từng nói qua với cậu, nếu tính thấp nhất, thì cũng có lợi nhuận thuần được ba trăm triệu, việc này nếu không tranh một chuyến, thì chúng ta chẳng phải là quá thua thiệt phải không .
Hoa Cẩm Thành không cam lòng nói.
-Um… kỳ thật mảnh đất này bên uy ban cũng đang tính khai phá như thế nào, nhưng mà nếu lợi nhuận cao như vậy, thì khả năng phí tổn khai phá cũng không thấp a .
-Đinh chủ nhiệm, một mình tôi đương nhiên nuốt không nổi rồi, cho nên chúng ta cần phải hợp tác, phương diện tiền bạc thì do tôi phụ trách, người cậu muốn gặp Viên Hoán Sinh cũng rất nổi danh nhà đầu tư địa sản của thành phố Bắc Nguyên. Nếu chúng ta hợp tác, thì tài chính sẽ không thành vấn đề, nhưng còn bên ủy ban bên này, cần có cậu cùng phối hợp…
-Được rồi, chuyện này chờ tôi trở về lại nói, chuyện này trì hoãn cũng không lâu đâu .
-Vậy thì tốt, Đinh chủ nhiệm, anh như lưu tâm đến việc này, hiện tại Thạch bí thư đã đi, tôi đây trong lòng không còn chắc, giờ chỉ còn cái công ty kia của phu nhân Thạch bí thư, tôi vẫn tiếp nhận, đương nhiên, đây là vì đối ngoại, nếu như chúng ta may mắn có thể nắm bắt được hạng mục này, thì phu nhân của Thạch bí thư vẫn là có thể dùng cái công ty đó nhập cổ phần vào , dù sao chuyện này tôi và Tiêu Hồng nói chuyện từ lâu rồi, Đinh chủ nhiệm, tôi làm như vậy có được không vậy?
Hoa Cẩm Thành tại bên đầu điện thoại kia cẩn thận hỏi, hắn sợ Đinh Trường Sinh cho rằng đây là ông đang buộc người nhà của Thạch Ái Quốc, nếu hắn cho rằng như vậy thì phiền toái.
-Chuyện này chú và Tiêu Hồng tự thương lượng, tôi không quản đến việc này, nhưng nếu có làm, thì hãy kín kẽ, không thể có di chứng gì khác, hiểu chưa?
-Đó là đương nhiên, tôi biết nên làm như thế nào, Đinh chủ nhiệm yên tâm đi”.
-Vậy đi, những chuyện khác tôi trở về lại nói.
Đinh Trường Sinh nói xong cúp điện thoại.
Cái xí nghiệp may Hồ Châu, cục thịt béo này dụ dỗ mấy nhà đầu tư địa sản nhà đã nhiều năm rồi, nhưng lâu nay vẫn không ai dám động, mọi người vẫn luôn e ngại về chuyện khiếu kiện ngăn trở ủy ban thành phố đối với mảnh đất này khai phá, nhưng nhìn đến lúc này là đã ngăn không được rồi, bất cứ ai cũng ngăn không được rồi.
Chỉ là bây giờ là dưới sự chủ chánh của La Bàn Hạ, còn La Bàn Hạ thì đã tgặp qua một lần với bí thư tỉnh ủy La Minh Giang, đơn giản là La Minh Giang đối với hạng mục PX không ủng hộ, nên La Bàn Hạ liền quyết đoán tạm thời bác bỏ cái đại hạng mục này, điều này cũng có thể thấy được, La Bàn Hạ là đứng ở bên của La Minh Giang, cho nên nếu La Đông Thu nhúng tay vào mảnh đát xí nghiệp may của Hồ Châu, trong khi Hoa Cẩm Thành chỉ là một dân thường, vậy là không có bất kỳ khả năng phần thắng nào cả .
Nhưng vì lợi nhuận lại hấp dẫn người, cho nên Hoa Cẩm Thành vẫn muốn kiếm một chén canh từ mảnh đất này, nếu vậy thì bên Hoa Cẩm Thành phải nâng cấp lên thực lực của mình, nhất là thực lực từ bên ủy ban thành phố…
Đáng tiếc là Thạch Ái Quốc đã đi, bằng không Hoa Cẩm Thành còn có thể năm ăn năm thua, nhưng bây giờ nhìn lại, hình như là không còn có cơ hội gì.
Đinh Trường Sinh đương nhiên sẽ không để cho Hoa Cẩm Thành cứ như vậy mà lặng lẽ chuồn mất, cho nên hắn muốn giúp giúp Hoa Cẩm Thành, mặc dù đến sau cùng có thể là lấy không được cái hạng mục này, nhưng cũng tuyệt không thể để cho tên hỗn đản Tưởng Hải Dương này lấy được dễ dàng như vậy.
-Anh Lương , gần đây có khỏe không vậy ?
Đinh Trường Sinh suy tư một hồi, hay là gọi cho Lương Khả Tâm một cú điện thoại, Lương Khả Tâm không phải đối với hạng mục này không có hứng thú, mà suy nghĩ không có tới, La Đông Thu thì có Tưởng Hải Dương cắm ngay địa đầu, đối với Hồ Châu tất cả đều rất quen thuộc, nhưng còn Lương Khả Tâm đừng nói là đối với Hồ Châu quen thuộc, mà ngay đối với Giang Đô có biết ít nhiều đến thì cũng không tệ rồi.
-Trường Sinh? Ặc…. tôi đang muốn tìm cậu đây, mấy vò rượu kia khi nào mang tới?”
Lương Khả Tâm vẫn còn nhớ đến vò rượu thuốc mà Đinh Trường Sinh kỳ trước mang đến.
-À…có sẵn rồi, khi nào trở về tôi sẽ nhờ người đưa qua, anh Lương …có chuyện này tôi thấy cần phải báo cho anh biết một chút, mảnh đất xí nghiệp may Hồ Châu hình như là sắp khai phá rồi, không biết anh vẫn còn có hứng thú không vậy?
Đinh Trường Sinh làm bộ như chẳng hề quan tâm đến mảnh đất này, vì muốn để cho Lương Khả Tâm cảm thấy là mình chỉ là báo lại cho hắn biết mà thôi.