CHƯƠNG 1423: DI SẢN CHíNH TRỊ.
Vốn Thạch Mai Trinh định xuống lầu đến tìm Tiêu Hồng nói chút chuyện, nhưng khi đến trong phòng khách thì không thấy Tiêu Hồng, nhưng trong thư phòng của Thạch Ái Quốc lại truyền đến chút ít động tĩn , vì vậy Thạch Mai Trinh lặng lẽ đi đến bên cửa ngoài thư phòng Thạch Ái Quốc, hơi giữ cửa đẩy ra một cái khe nhỏ…
Thế nhưng đúng lúc này Tiêu Hồng đang ngồi ở trên đùi của Thạch Ái Quốc hai chân dạng ra, lộ ra vẻ ân ái, Thạch Mai Trinh thấy một màn như vậy, định mau rời đi, mình ở tại đây nhìn lén cha mình và mẹ kế giao hoan dù sao cũng không được, nhưng khi vừa nghiêng đầu sang chỗ khác, vừa vặn Thạch Mai Trinh lại nhìn thấy Tiêu Hồng thuần thục giải khai kéo khóa dây quần của cha mình, từ đó móc ra cây côn thịt, một tay Tiêu Hồng nắm giữ rồi cao thấp khuấy động, một tay lại hướng trên mặt đầu khấc nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó đôi đỏ tươi khẽ nhếch, duỗi ra cái lưỡi từng chút, từng chút liếm láp lấy đầu khấc dương dương vật cha mình qua lòng bàn tay, cảm xúc Thạch Mai Trinh lần nữa rối rắm, một phương diện, nàng muốn nhìn một chút Tiêu Hồng cùng cha mình đối với chồng già vợ trẻ rốt cuộc là hưởng thụ cuộc sống vợ chồng khi giao hoan như thế nào đấy, nhưng một mặt khác, cái loại tội lỗi rình coi này, cảm giác lại khiến nàng càng thêm hưng phấn.
Một là cha của mình, một từng đã là đồng học, bây giờ là mẹ kế, với tư cách là con cái trong nhà, vô luận như thế nào cũng không nên ở chỗ này rình coi, nhưng khi nàng nhìn thấy, lại giãy dụa ở bên trong rồi định rời đi, cho đến khi nhìn thấy Tiêu Hồng bú liếm lấy dương vật của Thạch Ái Quốc thì nàng đã đã quyết định rình coi lấy .
…………………………………………………………………………………………
Lúc này thì nàng thấy cha mình ôm lấy Tiêu Hồng đến bên cái bàn, nâng lên cái mông, hung hăng dùng cây dương vật đụng chạm lấy vào bên trong âm đạo Tiêu Hồng, mỗi một lần thật sâu tiến vào làm cho Tiêu Hồng hưng phấn yêu kiều rên rỉ lấy, thậm chí từ nơi này góc độ có thể rõ ràng nhìn xem thấy cây dương vật cha mình một vào một ra đấy. Thạch Mai Trinh hô hấp thoáng cái nhanh lên, vừa hơi chút bình tĩnh thì thân thể lại bắt đầu khô nóng bất an rồi, thân dưới dịch nhờn bắt đầu bài tiết, Thạch Mai Trinh cảm giác trong mình như có lửa đốt, một mực không ngừng giao thoa lấy hai chân, cạ lấy cái âm hộ mẫn cảm của mình, đôi mắt thẳng tắp rình coi lấy tràng cảnh xuân quang vô hạn, cảm giác mình được dịch nhờn từ âm đạo tiết ra càng nhiều hơn.
………………………………………………………………………………………..
Lúc sau thì đột nhiên, Tiêu Hồng thỏa mãn thở dốc lên, thân thể run rẩy. Thạch Mai Trinh biết rõ Tiêu Hồng đã muốn đến cao triều, cuộc giao hoan này mới vừa tầm 5 phút, mà Tiêu Hồng đã thoải mái đến vậy rồi cũng hiểu được Tiêu Hồng đói khát đến mức nào, lại nhìn cây dương vật cha mình rút ra đút vào, trên thân cây dương vật hiện ra bao trùm một lớp nước màu trắng dịch nhờn bên trong của âm đạo Tiêu Hồng, thoạt nhìn rất là dâm uế, Thạch Mai Trinh lập tức gấp đến độ tim đập nhanh không cách nào ức chế …
Thân dưới của nàng hư không gãi ngứa khó nhịn, nghĩ nghĩ rồi liền tranh thủ thời gian duồi tay vào bên trong quần mình, cảm nhận được trên quần lót đã sớm ướt một mảnh cỏ dại lan tràn, Thạch Mai Trinh cũng nhịn không được vườn không nhà trống cô quạnh, trong đầu tất cả đều là diễm cảnh cây dương vật của cha mình và cái âm đạo đỏ tươi của mẹ kế dây dưa cùng một chỗ, bàn tay thành thục vuốt ve cái âm hộ mình, chỉ thấy nàng khuôn mặt hàm xuân, cắn môi dưới không dám phát ra âm thanh, ngón tay thon dài chậm rãi đâm tiến vào sâu trong âm đạo, đổi lấy thỏa mãn thở dài một tiếng, tay kia chậm rãi đẩy cái áo ngực lên, một bên xoa lấy lấy bầu vú no đủ, một bên trêu chọc lấy đầu vú mẫn cảm. tựa ở bên tường thân thể chậm rãi phát run lấy, trong đường hang âm đạo dịch nhờn càng lúc càng nhiều, ngón tay cắm vào âm đạo chậm rãi nhét thêm vào thành hai cây, tốc độ cũng trở nên càng thêm nhanh.
-A….
Nếu không có gì ngoài ý muốn, nếu như không phải đúng lúc này Đinh Trường Sinh gọi điện thoại tới, chỉ sợ Thạch Mai Trinh cũng sẽ đến cơn cao triều thông qua bức tranh tình dục sống động này…..
-Này, như thế nào đúng lúc này gọi điện thoại vậy, em bên kia xong việc rồi sao?
Thạch Mai Trinh vẫn là ngừng thở, lặng lẽ rời khỏi cửa thư phòng, sau đó vừa nghe điện thoại, vừa lên lầu..
-Chị làm sao mà nói nhỏ như vậy, có gì bất tiện sao?
Đinh Trường Sinh ngồi ở trong xe hỏi.
-Ai ui…. làm chị giật mình sợ muốn chết, không sao, hiện tại an toàn, em đang ở đâu?
Thạch Mai Trinh vừa nói vừa vuốt lồng ngực của mình, xem ra theo vừa rồi trong kích thích đã tỉnh táo lại .
-Chị làm sao vậy? Không có sao chứ?
Đinh Trường Sinh nghe Thạch Mai Trinh ở trong điện thoại lời nói không có mạch lạc, hỏi.
-Không có việc gì, em ở đâu đâu này? Chị muốn gặp em..
Thạch Mai Trinh nói.
-Bây giờ mà chị còn có thể đi ra ngoài sao?
Đinh Trường Sinh hỏi .
-Ừ được… em chờ ở cửa đại viện đợi chị…chị sẽ xuống ngay.
Thạch Mai Trinh nói xong mà bắt đầu thay cái quần lót khác, rồi vội vàng chạy xuống…
Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ, vốn là hắn muốn đến bệnh viện, nhưng hắn biết rõ Thạch Mai Trinh gần đây mưa nắng thất thường. cho nên đành quay đầu xe, lái đến cửa đại viện cư xá thành ủy, rất xa chờ Thạch Mai Trinh đi ra ..
………………………………………………………………………………….
-Em mới uống rượu, để chị lái xe a.
Thạch Mai Trinh lần này lại hiểu chuyện, đem Đinh Trường Sinh thay đổi vị trí.
– Được rồi… chị vừa rồi sao lại bị giật mình dữ vậy? Chuyện gì mà đem chị dọa thành như vậy?
Đinh Trường Sinh vừa ngồi xuống tay lái phụ, hỏi.
-Ai … đừng nói nữa, đúng rồi giờ đi đến chỗ nhà của em đi, thế nào …có thuận tiện hay không?
Thạch Mai Trinh trêu ghẹo hỏi.
-Thuận tiện … chứ có gì đâu mà bất tiện. Đi thôi, chị biết đường đi rồi chứ?
Đinh Trường Sinh vừa nói, vừa nhìn kính chiếu hậu xem có gì chiếc xe nào khả nghi phía sau hay không, Đinh Trường Sinh bây giờ thì vô cùng cẩn thận..
-Biết rõ … đêm nay em thật cùng Trọng Hải uống rượu với nhau hả?
– Còn phải hỏi, hồi nãy chị có thái độ không đúng, làm cho em thật mất mặt.
Đinh Trường Sinh bất mãn nói .
-Há, thực xin lỗi, chẳng qua là chị nhớ em, đúng rồi… cha của chị bị điều đi rồi , còn chị thì làm sao bây giờ? Em cho chị biết chủ ý chút đi…
Đừng nhìn Thạch Mai Trinh bình thường hành động tùy tiện, nhưng trước mặt Đinh Trường Sinh, thì ôn thuận giống như là một con cừu non .
-Giang Đô thì không xa, còn không phải chị muốn tới đây lúc nào thì tới a, chị đi theo cha của mình cũng tốt, chứ muốn ở lại chỗ này, cha của chị sẽ lo lắng, hơn nữa, ở đây chị cũng không có một công tác gì chính thức, vậy chị muốn làm gì đây ? Nói cho chị biết, em bây giờ hiện tại cũng là treo lơ lững, trong thời điểm cha của chị còn nắm quyền ở đây, thì em có rất nhiều xem là cái đinh trong mắt, cha của chị nếu đi rồi, chị nói thử xem cuộc sống của em sẽ thoải mái sao?
Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ khuyên nhủ, kỳ thật hắn thật sự cầu mong Thạch Mai Trinh nhanh lên rời khỏi nơi này, người đàn bà này cái gì cũng tốt, chỉ có là tình tình quá tùy hứng, Đinh Trường Sinh rất lo lắng sẽ có người biết được chính mình có quan hệ với nàng mà nắm lấy cán, nếu như là như vậy, thì mình cũng rất bị động, giống như trên đỉnh đầu treo một cây đao, nói không chừng lúc nào sẽ rơi xuống chém đứt cái đầu, vì điều này nên làm cho Đinh Trường Sinh rất là kiêng kị.
-Có phải là em muốn đuổi chị đi? Có phải là ăn xong rồi muốn quẹt mỏ, ném chị cho khuất mắt đi?
Nghe Đinh Trường Sinh nói như thế, Thạch Mai Trinh sắc mặt phát lạnh, hỏi.
-Ai …. chị nói cái gì vậy….chị nhìn tình cảnh hiện tại của em, làm sao chị không suy nghĩ tốt hơn một chút, cha của chị nếu đi rồi, thì cái chức chủ nhiệm khu khai phát của em còn làm được không? Cha của chị là của chỗ dựa của em, tại Hồ Châu, em không có chỗ dựa khác, nhưng bây giờ cha của chị đi rồi, em lại không thể đi theo, chị nói em nên làm cái gì bây giờ đây?
-Em không thể đi? Vì cái gì mà không thể đi? Chị xem chẳng qua là em không muốn đi mà thôi.
Thạch Mai Trinh nói móc, kỳ thật đây là tính tình của nàng, một câu nói không hề nể mặt người nghe , nhưng tính khí này đến nhanh, đi cũng nhanh.
-Không phải là em không muốn đi, mà là cha của chị không cho em đi, em cũng muốn cùng cha của chị lên tỉnh, cái chỗ chết tiệt này em đã làm đủ rồi.
Đinh Trường Sinh đầy bụng bực tức, đây cũng không phải là lời nói lừa gạt Thạch Mai Trinh, mà là khu vực Hồ Châu này, hắn quả thật là làm đủ rồi, quá loạn, quá tạp, các cấp lãnh đạo thì đấu tranh quyền lực quá kịch liệt, làm không tốt liền thì cả đời này sẽ thua tiền.
-Cha của chị không thả em đi, vì cái gì? Đây là chuyện không đúng à? Em là do ông ấy đào tạo ra , mang theo trên người, có việc dùng đến không phải là thuận tay hay sao?
– Em cũng đã nói với cha của chị giống như vậy, ông ấy ở đâu thì em ở đó, nhưng vì chính bởi là do cha của chị đào tạo em, cho nên cha của chị đi rồi, em ở lại là đại biểu di sản chính trị cha của chị, lời nói không dễ nghe mà nói, cha của chị coi em là thành người thừa kế di sản chính trị của ông ấy rồi, chị nói em có thể gánh chịu nổi trách nhiệm trọng yếu như vậy sao?
Muốn nói Thạch Ái Quốc tại Hồ Châu lưu lại di sản chính trị, thật đúng là không nhiều, nguyên nhân rất đơn giản, thời gian Thạch Ái Quốc nắm quyền chủ nhà quá ngắn, trong thời gian ngắn như vậy, nếu muốn tạo ra thành tích, quả thật là rất khó, có mấy hạng mục thì Thạch Ái Quốc cũng đều chưa có hoàn thành .
Cho nên Thạch Ái Quốc đem Đinh Trường Sinh ở lại tại chỗ này, không nói trước Đinh Trường Sinh có thể hoàn thành hay không những… hạng mục này, nhưng để cho Đinh Trường Sinh vẫn còn dính tại Hồ Châu, vậy thì đại biểu thế lực của Thạch Ái Quốc vẫn còn tại Hồ Châu, nhưng về phần cái thế lực này phân lượng được bao nhiêu, ai cũng không rõ để nói, có thể là lớn, cũng có thể là nhỏ ….