CHƯƠNG 1418: XEM AI NHANH TAY HƠN.
-Này…anh Đỗ, có chuyện gì vậy? Em đang ở tại Bạch Sơn đây này.
Đinh Trường Sinh tiếp thông điện thoại hỏi.
-Ừ, cậu mau trở về đi, đã xảy ra chuyện, Đàm Quốc Khánh đã tìm tới cửa, tôi sợ chuyện không may xảy ra, có mình tôi bên này không ứng phó qua nổi.
Đỗ Sơn Khôi trầm giọng nói .
-Chuyện khi nào?
-Ngay sáng sớm ngày hôm nay, tôi nhìn thấy Đàm Quốc Khánh đến bệnh viện, mặc dù không biết là đang làm gì, nhưng khi theo hắn vài bước, phát hiện hắn đến phòng bệnh của Cổ Thanh Sơn, tôi rất lo lắng ..
Đỗ Sơn Khôi ẩn nấp ở góc rẽ bệnh viện, nhìn về phía xa bóng lưng Đàm Quốc Khánh dần dần biến mất nói ra
-Ừ, anh chú ý bảo vệ tốt an toan của Cổ Hiểu Manh, em trở về ngay đây.
Đinh Trường Sinh ở trên bàn cơm nói ra , vội vàng ăn vài miếng cơm liền cáo từ.
-Có phải là đã xảy ra chuyện?
Phó Phẩm Ngàn một bên cầm quần áo cho Đinh Trường Sinh, vừa hỏi.
-Không có việc gì, các người từ từ ăn, em phải chạy về Hồ Châu, còn Miêu Miêu sắp tới nhớ thi cho tốt, hãy nghe lời mẹ cháu nói, đến lúc đó chú dẫn cháu đi Bắc Kinh chơi .
-Được rồi chú lái chậm xe một chút , chú ý an toàn.
Miêu Miêu cũng hiểu chuyện, cùng mẹ của nàng cùng nhau đưa Đinh Trường Sinh đến cửa ra vào .
Hai mẹ con quay trở về tiếp tục ăn cơm, nhưng Miêu Miêu thì không yên lòng, Phó Phẩm Ngàn ngẩng đầu nhìn lên, chứng kiến Miêu Miêu dáng vẻ mất hồn mất vía, liền dùng chiếc đũa gõ một cái lên chén cơm..
– Này, ăn cơm đi, con nghĩ gì vậy?
-Mẹ … vừa rồi chú Đinh nói đến Cổ Hiểu Manh là ai vậy à?
Miêu Miêu ngẹo đầu hỏi.
-Mẹ làm sao biết được, việc này hắn lại không nói.
Phó Phẩm Ngàn không để ý chút nào nói ra .
-Ôi trời… sao mẹ ngốc quá vậy, mẹ và chú Đinh đã có mối quan hệ này mà còn chờ chú nói ra sao? Sẽ mẹ không hỏi chứ? Chú đang ở tại đây, tại trong nhà của mẹ, mà tâm tư của chú lại đang quan tâm đến an nguy của một người đàn bà khác, mẹ không thấy là rất quá đáng sao?
Miêu Miêu đem chén cơm buông xuống , lải nhải chất vấ .
-Ai …còn nhìn lại con, mẹ không nóng nảy, còn con lại nói mò mẫm khẩn trương cái gì vậy , ngươi còn nhỏ, nên không hiểu được giữa đàn bà và đàn ông đến cùng là chuyện gì xảy ra, có đôi khi yêu, không nhất định lúc nào cũng phải chiếm hữu, con có tháy những đôi vợ chồng lúc nào cũng bên nhau, mỗi ngày đều sinh hoạt chung một chỗ, nhưng lại ly dị có nhiều hay không ? Mẹ và chú Đinh con như vậy là rất tốt rồi, hiện tại tâm nguyện lớn nhất của mẹ không phải là cùng hắn tồn tại muôn thuở gì cả, mà là chính con, chờ con trưởng thành, gả chồng sinh con, có một nơi an ổn để trở về, đời này con chính là hi vọng của mẹ , hiểu chưa?
Phó Phẩm Ngàn kẹp một đũa thức ăn cho Miêu Miêu , sau đó tiếp tục ăn cơm .Miêu Miêu nhìn nhìn Phó Phẩm Ngàn, có cái hiểu, có cái không, nhưng dưới cái nhìn của nàng, mẹ mình làm như vậy thật sự là rất uổng phí rồi, nhưng mẹ của nàng là một người đàn bà như vậy, lúc trước cha mình bị bệnh, thì mẹ mình thậm chí không tiếc bán đứng thân thể của mình, nếu đêm đó không gặp phải chú Đinh, thì hiện tại tình huống mẹ mình là cái dạng gì cũng chưa biết…
…………………………………………………………………………………………..
-Chờ đợi lâu như vậy, ông không thấy mệt mỏi sao?
Tại trong một cái hẻm nhỏ, Đỗ Sơn Khôi vừa nhìn thấy Đàm Quốc Khánh theo một cái tường xây làm bình phong ở cổng sau tường đi ra, nhưng cầm trong tay của hắn là một khẩu súng chỉ vào Đỗ Sơn Khôi rồi nói .
-Không phiền lụy, vì tôi nhận ủy thác của người, Đàm Quốc Khánh,..ông rõ ràng còn ở tại Hồ Châu, thật sự là lá gan quá lớn.
-Tôi biết ông là người của ai, trở về nói cho Đinh Trường Sinh biết, chuyện của hắn và tôi vẫn chưa xong đâu, nếu không có hắn, lão tử sẽ không đến nước này , nhưng tôi là người ân oán rất rõ ràng, bất quá… tôi có chuyện muốn tìm hắn nói chuyện, ngươi tốt nhất chuyển lời cho hắn, đêm nay hoặc là đêm mai, chúng ta hẹn thời gian gặp mặt, tốt nhất là một mình hắn đến, bằng không mà nói, tôi sẽ không xuất hiện đâu …
-Ông cũng không phải là không có số điện thoại của hắn, sao ông không gọi điện thoại cho hắn? Tuy tôi có thể giúp một tay, nhưng các người đã từng là đồng sự, có lời gì mà khó nói ah.
Đỗ Sơn Khôi đối mặt với khẩu sung của Đàm Quốc Khánh, không có một chút vẻ sợ hãi, bởi vì theo kinh nghiệm của hắn đến xem, Đàm Quốc Khánh căn bản không có lên đạn vào nòng súng.
-Đừng có theo tôi nữa, bằng không mà nói, tôi sẽ không khách sáo đâu.
Đàm Quốc Khánh nói xong xoay người muốn rời đi .
-Đàm Quốc Khánh, chuyện ông và Đinh Trường Sinh ở giữa mâu thuẫn là mâu thuẫn giữa hai người đàn ông, đừng có làm liên lụy tới những người khác, tôi vừa mới ở tại bệnh viện theo dõi ông đây, nếu như ông nói ông đến bệnh viện không có gì ý đồ , đánh chết tôi cũng là không tin, tôi không cần biết ông có mục đích gì, tôi cảnh cáo ông, đừng có đồ làm tổn thương đến người của Đinh Trường Sinh quan tâm, nếu ông cứ làm như vậy, tôi có thể bảo đảm, người nhà của ông cùng bằng hữu cũng sẽ bị đãi ngộ giống vậy, Đinh Trường Sinh người này cho tới bây giờ đều không có hành động cái gì gọi là quy tắc, chỉ có đạo nghĩa giang hồ, ai vi phản đạo nghĩa giang hồ người đó sẽ cửa nát nhà tan, chết không có chỗ chôn .
Đỗ Sơn Khôi mặt không đổi sắc nói ra .
-Ha ha, rất cứng rắn, tôi cũng nói cho ông biết , con người của tôi thì không chú trọng đến đạo nghĩa giang hồ, trở về nói cho Đinh Trường Sinh biết, nếu như không làm theo lời tôi bảo, tôi sẽ tìm đến từng người đàn bà của hắn, hắn nói hắn không có người nhà phải không?? Vậy đàn bà của hắn có tính vào người thân thuộc không? Đến lúc đó đừng trách những người đàn bà vô tội kia bị người không thuộc về mình đãi ngộ, tôi sẽ chăm sóc tốt cho bọn họ.
-Ha ha, tốt lắm…. tôi sẽ chuyển đạt, vậy thì hãy nhìn một chút ai sẽ nhanh tay hơn ai a.
Đỗ Sơn Khôi cười một tiếng nói.
Hai người cũng không hề động thủ, nhưng Đỗ Sơn Khôi chú ý tới, một tay Đàm Quốc Khánh còn quấn băng gạc, xem ra lần trước Đinh Trường Sinh hạ thủ cũng không nhẹ, đến bây giờ Đàm Quốc Khánh cũng chưa có khôi phục, nhưng Đàm Quốc Khánh người này cũng là một lão gia hỏa không theo lẽ thường xuất bài, cho nên không thể khinh thường, phải trở về nhắc nhở Đinh Trường Sinh, lão này nếu là không thanh trừ, thì sớm muộn gì cũng là kẻ gây ra họa .
……………………………………………………………………………………………
Lúc Đinh Trường Sinh chạy về Hồ Châu, thì Đàm Quốc Khánh sớm cũng không biết chui đi nơi nào, còn Dương Phụng Thiến mặc dù có chú Long an bài người bảo vệ, nhưng vì lý do an toàn, nên nàng dẫn Lăng Sam vội vàng chạy về Bắc Kinh, hiện tại điều Đinh Trường Sinh lo lắng duy nhất vẫn chính là một nhà Cổ Hiểu Manh, nếu như Đàm Quốc Khánh không từ thủ đoạn, xem ra chính mình cũng phải sớm tính toán, phòng ngừa chu đáo .
-Lan chính ủy, em là Đinh Trường Sinh, chị có rãnh không? Em bây giờ muốn bái phỏng, chị có thời gian tiếp đãi em không vậy?
Đinh Trường Sinh trở lại Hồ Châu gặp Đỗ Sơn Khôi về sau, liền làm ngay bố trí .
-Có thời gian, chị còn đang ở phòng làm việc đây, vậy gặp mặt nơi nào?
Lan Hiểu San rất phối hợp .
-Chị ước định địa phương đi, em bây giờ cũng không thích hợp đến đơn vị chỗ của chị, miễn cho dẫn xuất cái gì lời ong tiếng ve, đến lúc đó sẽ không tốt, chị kiếm chỗ đi a .
Đinh Trường Sinh nói ra .
-Miệng lưỡi trơn tru, vậy thì đến nhà hàng phía tây đê đảo đi a.