Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh – Chương 1270: – Botruyen

Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh - Chương 1270:

CHƯƠNG 1152: CÔ CHÁN SỐNG RỒI SAO?

Tuy động tác biểu đạt kháng nghị, nhưng lại đang khát vọng hắn tiến thêm một bước xâm lược mình .

-Hay là chúng ta ở chỗ này thử xem?

Đinh Nhị Cẩu dùng răng nhẹ nhàng cắn lỗ tai Trương Hòa Trần nói ra .

-Không … không được, nơi này là cửa hàng, vạn nhất bị người phát hiện thì xong …

Trương Hòa Trần lắc đầu, nhưng trong nội tâm đối với đề nghị của Đinh Nhị Cẩu cũng rất muốn thử qua một lần, bởi vì nàng cùng Đinh Nhị Cẩu đã thử qua rất nhiều nơi nơi rồi, kể cả trong nhà Trương Hòa Trần, trong phòng khách, giường, trên ghế sa lon, trong phòng bếp, thậm chí là trên bàn công tác của Thạch Ái Quốc, nhưng thật đúng là chưa có thừ qua trong một cửa hàng mà bên ngoài thì đông người qua lại như thế này..

Còn Đinh Nhị Cẩu một khi quyết định rồi, thì phải áp dụng, vì vậy trong lúc Trương Hòa Trần vừa nói xong, nàng đã bị Đinh Nhị Cẩu lật ra, để cho nàng đưa lưng về phía hắn, hai tay chống lên vách tường phòng thử áo trên, trên tay kéo cái váy đến bên hông, còn cái quần lót liền bị kéo xuống dưới mắt cá chân.

-Ai nha …coi chừng chị hiện tại đang trong kỳ nguy hiểm đây này.

Một bên nhẫn thụ lấy Đinh Nhị Cẩu chuẩn bị thảo phạt, một bên nhỏ giọng dặn dò .

Không gian tại phòng thử áo thu hẹp, chính mình bên dưới lại trần như nhộng, trần truồng ở trước mặt hắn, kích thích khác thường làm cho toàn thân Trương Hòa Trần bắt đầu khởi động, vễnh lên cái mông, mong đợi dương vật của hắn xâm nhập.

Nhị Cẩu cười nham nhở, hơi hơi vặn bung ra hai chân của nàng, nửa quỳ tại phía sau Trương Hòa Trần, hắn cúi người xuống, mông đầy đặn mượt mà của nàng vừa vặn hướng về khuôn mặt, hắn dúi đầu vào giữa hai đùi nơi cái âm hộ phình mập, lấy đầu lưỡi liếm láp lên.

-Um…

Rất nhanh Nhị Cẩu hài lòng phát hiện, hai mép nhỏ màu hồng âm hộ sung huyết hơi sưng, từ nơi cửa miệng âm đạo một đường dịch nhờn đậm đặc nhiểu xuống, hình thành một sợi tơ nhỏ trong suốt kéo dài….

Đầu lưỡi Nhị Cẩu linh hoạt lướt qua từng chút một trên cái âm hộ âm ướt, tận tình ngửi lấy cái mùi mồ hôi mằn mặn pha lẫn hăng hăng từ cái chỗ mê người đó, thậm chí còn liếm quanh hậu môn của nàng,

-Um…um..

Hai chân của Trương Hòa Trần đã run run, tận lực vễnh cái mông lên, nghênh hợp đầu lưỡi của hắn trêu chọc.

Ngay trong lúc hai người lửa tình bốc cháy, thì có tiếng bước chân của giày cao gót đến gần, Trương Hòa Trần bừng tỉnh, thở gấp hỗn loạn kinh hoàng ngăn cản Nhị Cẩu lại.

-Có người.

Trương Hòa Trần mặt đỏ tim đập quay đầu nhìn hắn, từ nơi cái gương phan chiếu có hình ảnh thân thể của nàng, biểu lộ ra dục vọng cháy người.

-Mặc kệ…

Nhị Cẩu mở miệng nói, từ nơi khóe miệng vẫn còn dính dịch nhờn của âm đạo nàng chảy ra, hắn lại vùi đầu, tiếp tục tiến công cái âm hộ nàng.

Trương Hòa Trần liều mạng ngăn chặn lấy đáy lòng rên rỉ, hàm răng cắn thật chặc đôi môi anh đào, nghe ngoài cửa thỉnh thoảng tiếng động qua lại của giày cao gót, còn có thỉnh thoảng có người đến gỏ cửa thử quần áo, Trương Hòa Trần thần kinh khẩn trương tới cực điểm, nhưng Đinh Nhị Cẩu tựa là không nghe biết gì, còn người bán hàng thì thấy cửa phòng đóng hơi lâu đang muốn gõ cửa, thì nghe được bên trong đứt quảng tiếng nghẹn ngào nho nhỏ, người bán hàng này đã có chồng con, thoáng cái đã biết rõ bên trong đang làm cái gì, vì vậy mặt thoáng cái đỏ lên, ngưng gõ cửa thì không dám, chỉ có điều trong thời gian kế tiếp, nàng lại giống như đang đứng canh giữ ở bên cạnh bên phòng thử áo, lại vừa giống như là đang trộm nghe bên trong đang tiến hành sự tình.

Nhị Cẩu đứng lên, cái mông tròn tròn tốt tươi trắng trợn nhếch lên lả lướt, hai chân của nàng cũng đã mở ra, đây quả là tuyệt đại cám dỗ, Nhị Cẩu đến gần sát cái mông trần trụi Trương Hòa Trần, cầm lấy cây dương vật, đem mũi nhọn đầu khấc kê vào cửa miệng âm đạo của nàng.

Trương Hòa Trần thân mình run rẩy, cái lổ nhỏ ướt dầm dể đã không thể ngăn cản được mũi nhọn đầu khấc xâm nhập vào, dương vật của hắn cứng rắn thật thô, Nhị Cẩu từ phía sau lưng thật sâu sáp nhập dương vật vào trong âm đạo nàng.

Thật chặt.

Ẩm ướt.

Nóng quá.

Trương Hòa Trần, cố tách ra hai chân, nghênh hợp với dương vật thô to hắnxoát vào, hai mép nhỏ sung huyết bị đẩy ra phân hướng hai bên, hai mép nhỏ mềm mại tựa đói khát gắt gao bao vây lấy dương vật cứng rắn của hắn khi đẩy vào, cây trường thương của hắn cắm thẳng vào giữa hồng tâm, trên thân cây dương vật, triền miên lóa sáng trong suốt sềnh sệch dịch nhờn dính lên..

Từ góc độ này, chỉ thấy được cây thịt thô to của hắn từng lúc, từng lúc biến mất tại trong khe đít của nàng.

-A…

Trương Hòa Trần bỗng dưng buồn bực rên to lấy một tiếng, cái cổ vô lực ngửa ra phía sau, vách thịt non âm đạo bỗng nhiên kẹp chặt thân cây dương vật, cặp đùi ngọc buộc chặt run run, cực độ khoái cảm thổi quét toàn thân nàng, từ đỉnh đầu cho đến tận ngón chân, thân thể tuyết trắng của người đàn bà trong nháy mắt căng thẳng, rồi sau đó run rẩy kịch liệt từng cơn, lửa nóng nham thạch nóng chảy tinh dịch phún ra từng làn, âm tinh như vỡ đê tràn ra làm cho hỗn hợp tinh tràn ra quanh miệng âm đạo, dính đầy trên thảm lông đen của hai người, cả hai cùng lúc được ném lên đỉnh sóng đám mây.

………………………………………………………………………………………….

Bởi vì đài truyền hình có cuộc họp, cho nên đến lúc tổ đưa tin của Tương Ngọc Điệp đến tỉnh thành để truyền thông thì trời đã tối rồi, thu xếp ổn thỏa xong, Tương Ngọc Điệp lặng lẽ lái xe ra khỏi nhà khách tỉnh, tâm tình phức tạp, nàng tới đây chỉ làm chức trách đưa tin về cuộc hội nghị này, điều chù yếu hơn là đến hỏi tình huống của xí nghiệp mình, tuy Bạch Khai Sơn lão hồ ly này không thò tay vào, chỉ trực tiếp chờ lấy hàng rồi lấy hết tiền, điều này làm cho Tương Ngọc Điệp có một loại cảm giác mình đi lại trên mũi đao.

Chỉ là nàng không ngờ, khi nàng vừa đi đến cửa nhà hàng lẫu cá Thành Đông, thì Trương Chấn Đường đang đứng đợi nàng.

-Vào đi, Bạch gia chờ cô đã lâu rồi, sao đến muộn vậy.

Trương Chấn Đường chất vấn

-Đài truyền hình bận họp, tôi đi sớm không được.

Tương Ngọc Điệp rất ghét người này, hắn luôn dùng một loại ánh mắt sắc như dao nhìn nàng, làm cho nàng như có cây gai ở phía sau lưng .

-Bạch gia gần đây rất bực bội, cô tốt nhất cẩn thận một chút, nói cách khác thì coi chừng hậu quả.

Trương Chấn Đường khẽ vươn tay, đem bàn tay to của hắn bóp tại trên cái cổ của Tương Ngọc Điệp, làm cho nàng giật mình, nhưng nàng không dám đẩy tay của hắn ra, chỉ là đi càng thêm nhanh, nhưng bàn tay của Trương Chấn Đường phảng phất như cái kìm, vặn chặt dù thế nào cũng chạy không thoát sự khống chế của hắn .

-Chuyện lần trước tôi đã nói với cô, cô suy tính như thế nào rồi?

Trương Chấn Đường nhỏ giọng hỏi.

-Hừ, chỉ cần Bạch gia đồng ý, tôi sẽ không cải mệnh lệnh của Bạch gia, nhưng nếu tôi nói rỏ ràng tất cả mọi chuyện cho Bạch gia biết, anh đoán xem Bạch gia sẽ đối xử với anh ra sao?

Tương Ngọc Điệp biết rõ, giờ này mình không thể nhường nhịn thêm được nữa , chỉ cần phản kháng đúng lúc, những kẻ này dù ác độc như thế nào cũng sẽ không dám động đến mình, hiện tại lão gia hỏa Bạch Khai Sơn này còn cần mình, cho nên mình cũng không sợ lão ta sẽ trở mặt, huống chi những tên thuộc hạ của Bạch gia, trong khoảng thời gian vừa rồi, Tương Ngọc Điệp cũng suy nghĩ đã rõ ràng, nếu đã thật sự không thể thoát khỏi tay của bọn chúng, chi bằng cứ liều mạng một lần.

-Thứ đàn bà thúi, có phải đã chán sống rồi?

Trương Chấn Đường đồng tử co lại , uy hiếp nói .

-Anh nói đúng rồi, tôi đang chán sống, nếu có bản lãnh thì cứ giết tôi đi, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, đã sống đến mức này độ này, thì còn có cái gì để đáng sợ nữa?”

Tương Ngọc Điệp khinh miệt nhìn thoáng qua Trương Chấn Đường nói .

-Nhưng cô chớ quên, người nhà của cô còn ở trong tay của tôi, nếu như cô nghĩ đến chuyện cá chết thì lưới cũng rách, suy nghĩ một chút, còn người nhà cô sẽ có hậu quả như thế nào?

-Ha ha.. lại bắt bọn họ ra uy hiếp tôi nữa sao? Nếu tôi chết thì uy hiếp tôi còn hữu dụng hay sao? Tôi hôm nay tới là thương lượng đấy, chứ không phải là cùng anh cãi vả, đem bàn tay thúi của anh lấy ra, nếu không sớm muộn gì bàn tay của anh cũng sẽ bị chặt xuống.

Tương Ngọc Điệp ánh mắt lạnh lùng nói ra .

-Tương Ngọc Điệp, cô chưa tỉnh ngủ à, dám nói như vậy với tôi đúng là muốn chết rồi..

-Cũng không phải là muốn chết, lát nữa thì ông sẽ biết, trước khi đến đây, tôi đã gọi điện thoại nói cho Đinh Trường Sinh tôi tới nơi này ăn cơm, tôi cũng nghe nói anh cũng đã từng ăn cơm với hắn, chi bằng đợi lát nữa cùng ăn chung luôn?

Tương Ngọc Điệp ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Chấn Đường nói ra .

Tương Ngọc Điệp cũng không phải là ngốc nghếch, đêm đó buổi tối Bạch Khai Sơn gọi điện thoại cho nàng, nói nàng nhất định phải dành thời gian nắm lấy Đinh Trường Sinh trong tay, nàng liền đoán được Đinh Nhị Cẩu nhất định là đã gây cho Bạch Khai Sơn áp lực không nhỏ, lúc ấy nàng là vừa mừng vừa sợ, sợ hãi là Bạch Khai Sơn rõ ràng đã cùng Đinh Nhị Cẩu mặt đối mặt rồi, vui chính là thấy Bạch Khai Sơn có thể đối với Đinh Trường Sinh đã có kiêng kị, như vậy thì mình có thể mượn nhờ tay của Đinh Nhị Cẩu thoát ly khỏi sự khống chế của Bạch Khai Sơn, mặc dù chuyện này chỉ suy đoán, nhưng cũng đáng giá để thử một lần, nếu thất bại, cùng lắm là hồi trở lại thời điểm bắt đầ , nhưng nếu một khi thành công , chính mình xem như là được sống lại một lần trong chốn nhân sinh này.

……………………………………………………………………………………………

-Bạch gia , bây giờ chuyện làm ăn càng ngày càng khó khăn rồi, năm nay tỉ lệ này chắc cần phải tính toán lại?

Ai cũng không nghĩ ra Triệu Khánh Hổ rõ ràng đang cùng Bạch Khai Sơn mặt đối mặt ngồi uống trà , hình như là đang bàn về chuyện làm ăn….
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.