Thôn Lô Gia Lĩnh tuy rằng nhiều người, nhưng cấp thôn tổ chức lại không một ai có bản lĩnh, trong thôn này có mấy dòng họ, luôn làm theo ý mình, cứ vừa đến thời điểm bầu cử là nảy sinh rối loạn, không đến mức giết người phóng hỏa, nhưng chuyện trộm gà trộm chó là chuyện thường. Mà nhà Lý Lão Xuyên bị mất bò chính là trong bối cảnh như vậy bị trộm, bởi vì lại sắp đến lúc tuyển cử thôn ủy hội.
– Trưởng đồn, chúng ta cứ như vậy đi lại ở trong thôn, phỏng chừng có đi mãi cũng không được gì đâu
Trương Cường nhìn Hoắc Lữ Mậu nói.
– Đúng vậy, nếu ở trong thôn có thể tìm được bò, thì họ muốn chúng ta tới đây làm gì, tự bọn họ chính mình cũng tìm được, tôi xem thôn Lô Gia Lĩnh sắp có mưa gió tới.
– Sao vậy đồn trường, có đại sự sẽ phát sinh sao?
Đinh Nhị Cẩu sốt ruột lên hỏi tới.
– Như thế này, chúng ta tách ra, tự mỗi người đi đến các nhà trong thôn hỏi qua một chút xem, coi như là điều tra, tìm được hay không thì chưa biết, nhưng là ít nhất có thể làm bứt dây động rừng, chứng tỏ chúng ta đã bắt đầu chú ý chuyện này, mặc dù là con bò tìm không thấy, trong khoảng thời gian ngắn sắp tới sẽ không thể phát sinh chuyện khác nữa .
Hoắc Lữ Mậu không để ý đến câu hỏi của Đinh Nhị Cẩu, tiếp tục trực tiếp phân công nhiệm vụ.
Ba người tách ra, tự đi một mình, con voi không chui lọt qua được lổ kim, Hoắc Lữ Mậu làm cảnh sát tại thị trấn Lâm Sơn nhiều năm như vậy, làm sao mà không có mấy người làm việc ngầm cho ông ta, nhưng chỉ là không thể để lộ ra ngoài ánh sáng được, đây cũng là cách bảo vệ đối với người làm việc ngầm, cho nên, mặc dù Trương Cường cũng là cảnh sát, nhưng không thể cho hắn biết, huống chi là Đinh Nhị Cẩu này, là lính mới vừa vào làm được vài ngày.
Đinh Nhị Cẩu không rõ sao lại thế này, nhưng Trương Cường trong lòng rất rõ ràng, biết đây là vì Trưởng đồn muốn lờ đi, chính tự ông ta phá án, cũng không nói điều gì, im lặng bước đi, Đinh Nhị Cẩu hiển nhiên đối thôn này rất quen thuộc, trước kia hắn thường tới đây vào ban ngày, điều nghiên địa hình buổi tối thì động thủ đi ăn trộm, địa hình nơi này phần nhiều tình huống hắn đều rất quen thuộc.
– Mở cửa, mở cửa.
Trước kia là ăn trộm, nhưng là hiện tại chính mình là cảnh sát, cho nên phải cẩn thận nhiều hơn, đi được mấy bước đường, Đinh Nhị Cẩu bắt đầu kêu cửa.
– Móa nó, là ai mà kêu cửa om sòm, a…. thì ra Nhị Cẩu, thằng nhóc có phải hay không muốn kiếm ăn, ban ngày mà định làm gì, đi ăn cướp à.
Chỉ trong chốc lát một người mặc quần đùi hùng hùng hổ hổ đi ra.
– La hét cái gì, thì ra là Tiêu Tử, mở cửa, ông có việc nên muốn kiểm tra trong nhà.
– Nhị Cẩu, có phải mày không biết xấu hổ, mày nói với ai mà xưng ông hả ?
Trần Tiêu Tử vừa mở cửa vừa nói.
– Trần Tiêu Tử, mở to mắt của anh ra nhìn xem, tôi bây giờ là cảnh sát, anh đụng đến tôi một cái đầu ngón tay thử coi, xem qua tivi chưa? Học qua pháp luật chưa ? Đung vào tôi sẽ bị kêu là đánh lén cảnh sát, tôi bắt anh đi vào tù, tặng cho vài năm ngồi trong đó, thì anh mới đàng hoàng lại được.
Trần Tiêu Tử hồ nghi nhìn Đinh Nhị Cẩu, bộ quần áo là thật , không phải là giả, lại nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu dáng điệu dương dương đắc ý, trong lòng không khỏi có chút ít tin tưởng.
– Nhị Cẩu, cậu làm cảnh sát khi nào vậy, mấy ngày hôm trước cậu còn tới nơi này ăn trộm gà, tôi còn không có tìm cậu tính sổ. Móa nó ! nuôi mấy con gà bộ dễ dàng lắm ấy ư, cậu bưng hết cả ổ trứng gà.
– Chứng cớ, Tiêu Tử, anh nói tôi trộm gà nhà anh, lấy chứng cớ ra, nếu tôi nói anh trộm bò nhà Lão Xuyên, anh nói như thế nào?
– Cậu….tốt lắm chờ đấy.. tôi sẽ tìm được chứng cớ của cậu, đến lúc đó thì cậu đừng hòng làm cảnh sát nữa.
– Tốt lắm, anh chậm rãi tìm, giờ tôi hoài nghi anh trộm bò nhà Lão Xuyên, tôi phải vào trong xem.
– Được.. giỏi đi vào tìm chứng cớ đi..
Trần Tiêu Tử đứng dựa ở trêи khung cửa, không nhượng bộ chặn lại Đinh Nhị Cẩu.
– Vậy được rồi, dù sao cấp trêи của tôi cũng ở trong thôn , đợi lát nữa, tôi nói với ông ấy tự mình đến tìm anh, xem anh có phải hay không đem bò nhà Lý Lão Xuyên làm thịt.
– Cấp trêи cậu?
Trần Tiêu Tử biến sắc, tuy rằng Đinh Nhị Cẩu lẫn vào xã hội thời gian không phải rất dài, nhưng là nhìn mặt bắt mạch, đó là nhờ học được trong giới trộm cắp, cho nên vừa nhìn thấy Trần Tiêu Tử thay đổi nét mặt, thì biết trong lòng tên này khẳng định có quỷ.
– Cấp trêи tôi chính là Trưởng đồn công an xã Hoắc Lã Mậu, hắn hiện tại chuyện gì cũng không để ý tới, chỉ nhìn nhìn chằm chằm vào thôn Lô Gia Lĩnh vụ án trộm bò, tôi cảm thấy hãy để cho hắn đến đây, xem có vẻ thích hợp hơn, dù sao, tôi mới vừa vào cảnh sát không bao lâu, cho nên ông ở nhà chờ xem, tôi đi gọi ông ấy.
– Ai da… người anh em, cậu xem cậu kìa, không phải chỉ là mấy con gà ấy ư, tôi cũng không cần, đến đây, vào trong nhà uống nước, tùy tiện kiểm tra, tôi không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, đến.. vào đi.
– Tiêu Tử, đây chính là anh kêu tôi vào nha.
– Đúng vậy… đúng vậy,..người anh em, hôm nay chớ đi vội, để chúc mừng cậu thăng chức làm cảnh sát, chúng ta uống vài chén rượu nhé…
Trần Tiêu Tử ân cần nói.
Sự tình khác thường tất là có khả nghi, xem ra Trần Tiêu Tử trước sau dáng điệu xuống nước, không có vấn đề mới là lạ chứ, cho nên trong lòng hắn âm thầm để ý, bắt đầu theo vào nhà, không ngừng quan sát chung quanh…
Nhưng vừa vào nhà, Đinh Nhị Cẩu liền hoảng sợ, trong phòng trêи ghế đẩu có một phụ nữ đang ngồi, tuy rằng tiều tụy, nhưng Đinh Nhị Cẩu có thể thề rằng, đó là người phụ nữ đầu tiên hắn gặp, quá xinh đẹp, đáng tiếc là, ánh mắt như không có hồn, không có một chút sức sống, càng làm giật mình hơn là trêи cổ chân cô còn có một sợi dây xích, mà đầu xích sắt thì khóa ở tại mé trêи chân giường.
Trong tay ôm một đứa bé, đang cho bυ” sữa, thấy có người lạ tiến vào cũng không tránh né , hơn nửa bầu иɦũ ɦσα trắng nõn cứ như vậy hớ hênh trước mắt Đinh Nhị Cẩu.
– Tiêu Tử, đây là…….?
– À.. đây là vợ của tôi, có bệnh thần kinh, thường xuyên đi ra ngoài đánh cắn người, mà tôi lại không tiền cho cô đi khám bệnh, bất đắc dĩ, mới đem khóa lại, cậu ngồi chơi, tôi đi rót nước cho cậu uống.
Vừa dứt lời, Trần Tiêu Tử đi vào trong.
Nhưng ngay lúc Trần Tiêu Tử vừa đi, trong nháy mắt, người phụ nữ kia phảng phất là đang hoá đá sống lại, nhìn chằm chằm Đinh Nhị Cẩu, hai môi khẽ nhấp nháy như muốn nói điều gì đó, mà trong ánh mắt cũng rất là vội vàng, hoàn toàn không còn thấy như ánh mắt vừa rồi ngây dại như điên.