– Trưởng đồn, không xong, xảy ra chuyện lớn rồi.
Sáng sớm, Hoắc Lữ Mậu vừa mới đi làm, trách nhiệm tối hôm qua đi thôn Lô Gia Lĩnh là của Vương Hổ Nha, hắn vội vàng lật đật chạy trở về hốt hoảng báo cáo.
– Xảy ra chuyện gì, từ từ nói, cậu xem lại mình kìa, tôi nói cậu bao nhiêu lần là chuyện gì xảy ra thì cũng phải thật bình tỉnh, vậy mà vẫn là không thay đổi được tính tình này.
Hoắc Lữ Mậu ngồi ở ghế, trước hết là dạy dỗ Vương Hổ Nha một chút.
– Chuyện..chuyện ..là như vầy, tối hôm qua, tôi dò xét một vòng, thấy không có gì, nên trở về ủy ban thôn đi ngủ, nhưng đến lúc nửa đêm Tiêu Tử chạy ra báo là vợ hắn bị người ta đánh cắp đi rồi, vì thế cả đoàn người đi tìm, ở phía sau nhà hắn, trêи đường dốc phát hiện một đoạn dây thừng dài hơn 50m, xuất phát chính là từ nơi đó chạy mất!
– Cậu nói có phải là người vợ điên của Tiêu Tử?
– Đúng rồi, trưởng đồn! Thử hỏi, ai mà lại bắt đi một người đàn bà bị bệnh thần kinh! Kỳ quái là đứa bé không có mang đi, tôi phỏng đoán có phải là bọn buôn người đổi ý, quay trở lại đem người phụ nữ này bán một lần nữa? Vì có nghe nói rằng, người vợ này là Tiêu Tử cũng dùng tiền mua mà có.
– Nghe ai nói, không cần nói bừa, Nhị Cẩu trở lại chưa?
Hoắc Lữ Mậu giật mình, dường như hiểu ra điều gì đó.
– Hắn đã trở lại, đang ở trong sân với Trương Cường tập võ .
Vương Hổ Nha chỉ ra phía sân sau.
– Cậu đi gọi Nhị Cẩu cho tôi, chúng ta bây giờ đi thôn Lô Gia Lĩnh xem tình hình thế nào.
– Trưởng đồn, việc này không phải trách nhiệm của chúng ta mà, chúng ta chỉ phụ trách bọn ăn cắp, ăn trộm, nhưng vụ này là bắt cóc người, đâu phải chuyện chúng ta quản đâu.
– Ít nói nhảm lại, gọi Nhị Cẩu tới cho tôi.
– Vâng.
Vương Hổ Nha đi rồi, Hoắc Lữ Mậu mồi điếu thuốc hút, ông suy nghỉ và kết luận, chuyện này khẳng định cùng Đinh Nhị Cẩu không khỏi có liên quan, quả nhiên thật can đảm, một mình mà dám làm chuyện lớn như vậy, về sau chuyện giết người phóng hỏa ăn thua gì hắn!
– Trưởng đồn, ông gọi tôi ?
Đinh Nhị Cẩu đầu đầy mồ hôi bước vào..
– Ngồi xuống đi, ở nhà của cậu mọi việc ổn không ?
– Khụ, có cái gì ổn hay không ổn, dù sao thì tôi chỉ còn một mình, trở về nhà, dâng nén hương cho cha mẹ, nói cho bọn họ biết rằng, giờ tôi đang sống thật tốt, để cho bọn họ yên tâm.
– Tốt, rất có hiếu, đi thôi, đi với tôi tới thôn Lô Gia Lĩnh, ngày hôm qua lại xảy ra chuyện lớn, tôi đoán chừng, đồn của chúng ta năm nay danh hiệu tiên tiến đừng có mơ mà đạt được!
– Lại xảy ra chuyện gì, mất..bò nữa à?
– Bò không có mất, mà đang mất mặt, một người sống sờ sờ bị người lạ bắt cóc mang đi.
– Bắt cóc? Trưởng đồn, đây là án của bên cảnh sát hình sự, chúng ta không nên xen vào.
– Chứ tôi có nói không phải là của bên cảnh sát hình sự đâu? Bất quá chúng ta đi xem thử như thế nào, bắt cóc là trọng tội, nếu như bị bắt, ít nhất cũng phải từ 15- 18 năm tù đấy.
Hoắc Lữ Mậu vừa nói, vừa nhìn sắc mặt của Đinh Nhị Cẩu, nhưng nhìn tới nhìn lui thấy sắc mặt hắn vẫn như thường, Hoắc Lữ Mậu không khỏi nói thầm, chẳng lẽ việc này với Đinh Nhị Cẩu không quan hệ?
Lần này là Hoắc Lữ Mậu lái xe, Đinh Nhị Cẩu ngồi ở vị trí kế bên tài xế.
– Nhị Cẩu, tôi bình thường đối đãi với cậu như thế nào?
– Trưởng đồn, đâu cần phải hỏi, ông giống như là cha mẹ tôi tái sinh.
– Chớ nói nhảm, tôi mới hơn ba mươi tuổi, cậu cũng vừa vừa trưởng thành, tôi cũng không dám có đứa con lớn như vậy!
– Ha ha, tôi nói đó là mối quan hệ, ý là ông rất tốt với tôi, trong lòng tôi nhớ kỹ, còn có chị Ngạc Như nữa, mọi người rất tốt với tôi, tôi đều biết hết.
– Vậy thì được rồi, tôi hỏi cậu một chuyện, cậu nhất định phải nói thật cho tôi biết.
– Được, Trưởng đồn, chỉ cần tôi biết, tôi nhất định nói cho ông biết.
Bất quá đừng nhắc chuyện tối hôm qua, còn có một chuyện khác, cũng không có khả năng nói cho Hoắc Lữ Mậu biết đó là chuyện hắn với Điền Ngạc Như, chuyện nào nói ra cũng là mất mạng, thật không biết Hoắc Lữ Mậu muốn hỏi chuyện nào…
– Chuyện tối hôm, có phải là cậu làm phải không?-
– Tối hôm qua, chuyện gì?
– Chính là chuyện vợ của Trần Tiêu Tử bị người bắt đi, nhưng đứa con thì để lại.
– Trưởng đồn, ông làm sao có thể suy nghĩ là tôi làm, đúng là tôi có báo cáo cho ông việc này, nhưng là chỉ cần ông nói không được, tôi làm gì dám không nghe lời của ông, việc này thật không là tôi không biết, hơn nữa, dù tôi trước kia có trải qua chyện đi trộm cắp, nhưng từ khi làm cảnh sát, tôi không còn có ý niệm động tới như vậy, không tin ông có thể điều tra.
Đinh Nhị Cẩu chỉ lên trời thề, với dáng vẻ đó ai cũng nhìn không ra, có cái gì không đúng.
– Được, cậu đã nói như vậy, tôi an tâm, bởi vì nếu như chuyện này Trần Tiêu Tử báo án, thì chúng ta phải báo cáo lên cấp trêи, dù sao việc này dính líu đến tội bắt cóc, cũng không phải là chuyện đùa giỡn, đây là tội nặng, không có thể che giấu được rồi.
Đinh Nhị Cẩu trong lòng không khỏi bắt đầu thấp thỏm không yên, cũng không biết Dương Phụng Tê có về nhà chưa, ngẫm lại chuyện tối hôm qua trải qua, hắn có không ít sơ hở, nếu án này đưa lên đội cảnh sát hình sự huyện, nhất định có thể đem hắn bắt giam, nghĩ đến đây, sau lưng hắn không khỏi đổ mồ hôi ớn lạnh.
Hôm nay ở thôn Lô Gia Lĩnh nháo nhào, tối hôm qua nhà họ Trần, vợ bị bắt cóc, chuyện này trước giải phóng vẫn là thường xuyên xảy ra, , nhưng sau giải phóng, không còn có phát sinh qua chuyện như vậy.
Hoắc Lữ Mậu vừa thấy những người này trêи đường, cũng biết sự tình hôm nay sẽ không ổn rồi, vì thế mới mang theo Đinh Nhị Cẩu, thẳng đến nhà Trần Tiêu Tử.
– Trưởng đồn, ông phải làm giải quyết cho tôi, đứa bé hiện tại còn nhỏ, cuộc sống sau này của tôi làm như thế nào đây?
Vừa bước vào cửa, Trần Tiêu Tử lập tức quỳ trêи mặt đất, ôm lấy đùi Hoắc Lữ Mậu nói.
– Từ từ….. từ từ vào trong phòng nói chuyện.
Hoắc Lữ Mậu chau mày một cái, kéo Trần Tiêu Tử vào phòng.
– Trưởng đồn, không thể cứ để như thế này, họ Trần của chúng tôi đang đứng ở bên ngoài, hôm nay nếu không đem vợ tôi trở về được, chúng tôi sẽ đến nhà lão Lý phá hủy, bất kể là bây giờ lão đang làm bí thư thôn ủy hội, chúng tôi không có sợ đâu…
Trần Tiêu Tử ở trong phòng hô lớn.