Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (Dịch) – Chương 1360 Không phải là bọn buôn người – Botruyen

Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (Dịch) - Chương 1360 Không phải là bọn buôn người

CHƯƠNG 1360: KHÔNG PHẢI LÀ BỌN BUÔN NGƯỜI.

Đinh Trường Sinh nói chuyện trong điện thoại xong, ở trêи đường quầy bán quà vặt, mua mấy chai nước suối cùng mấy cái khăn lông, đợi cho Liễu Sinh truyền xong dịch, liền đem nàng mang lên xe hơi, đưa nàng ngồi ở đằng sau, cũng may là chiếc LandRover của hắn rất rộng rãi, Liễu Sinh nằm xuống thân hình dài một mét bảy không thành vấn đề, Đinh Trường Sinh đem cái khăn mặt thấm nước đặt ở trán của nàng để hạ nhiệt độ, rồi hắn lái xe ở phía trước, một đường chạy như bay hướng về Hồ Châu xuất phát chạy về .

Hắn suy nghĩ rất rõ ràng, mình không thể để Liễu Sinh ở lại nơi đây chờ cho đến khi nàng khôi phục, cũng không thể đem một người đàn bà đang trong tình trạng như vậy tiễn đưa lên máy bay, cho nên đành cứ mang về Hồ Châu, chậm rãi rồi nghĩ đến biện pháp .

-Chúng ta đang đi đến chỗ nào?

Nửa đường Đinh Trường Sinh dừng xe thay cái khăn lông ướt làm cho Liễu Sinh giật mình thức dậy .

-Chúng ta quay về Hồ Châu?

-Hồ Châu? Không phải ngày mai phải xuất cảnh sao?

Liễu Sinh uể oải hỏi.

-Chĩ bây giờ bộ dạng như thế này làm sao em có thể yên tâm để cho chị đi đây , vạn nhất vừa đến nước ngoài thì bệnh nghiêm trọng, chị lại chưa quen cuộc sống nơi đấy, thì làm sao bây giờ?

Đinh Trường Sinh vừa lái xe vừa nói .

-Há, em đối với phụ nữ nào cũng đều cẩn thận như vậy sao?

Liễu Sinh hỏi, nàng lúc này thầm đoán huyền cơ ở bên trong, Ngô Minh An là bí thư thành ủy Giang Đô, nếu muốn giấu một cá nhân nào đó thì quá đơn giản, bản án mà cục công an thành phố còn có thể làm giả, thì còn có cái gì mà không dám làm đấy, nhưng tại sao chỉ duy chỉ có mình là phải đi ẩn núp trong thời gian mang bệnh mà cũng không dám sao?

-Chị sai rồi, bình thường em chỉ đối với phụ nữ xinh đẹp mới có kiên nhẫn như vậy, trùng hợp chị cũng là một người đàn bà đẹp, bằng không em đâu có trượng nghĩa như thế này.

Có thể không gian trong xe quá nặng nề, hơn nữa Liễu Sinh suy nghĩ lâu như vậy mới hỏi một cái như vậy, nhìn qua như câu hỏi đùa giỡn, nhưng Đinh Trường Sinh làm sao lại nghĩ không đến Liễu Sinh lúc này đang suy nghĩ cái gì?

Cho nên cũng là nửa đùa nửa thật trả lời Liễu Sinh, mặc dù câu trả lời tựa như có chút mập mờ cùng tán tỉnh, nhưng như thế này cũng là cách nhanh nhất giảm bớt lúng túng

-Cảm ơn.

Liễu Sinh sinh từ từ nhắm hai mắt nói ra .

-Ồ? Là cám ơn em giúp chị, hay là cám ơn em khen chị xinh đẹp vậy?

-Đều có cả hai, vừa rồi chị mê mang thϊế͙p͙ đi một hồi, có phải là chị bị sốt rất lợi hại?

Liễu Sinh hỏi.

-Ít nhất cũng có ba mươi chín độ, chờ đến Hồ Châu thì tốt rồi, còn có nửa giờ lộ trình, chị trước ngủ một chút đi, khi nào đến em gọi chị dậy.

Đinh Trường Sinh nói ra .

Liễu Sinh sinh không nói gì thêm, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ .

Dến lúc Đinh Trường Sinh gọi thức dậy, thì đã đến Hồ Châu, nhưng trời còn chưa sáng, khiến cho Liễu Sinh cảm thấy bất an, nơi này là vùng ngoại ô, tuy nàng tin tưởng Đinh Trường Sinh, nhưng là dù sao nàng cùng Đinh Trường Sinh kết giao không nhiều lắm, nhưng có tâm phòng bị.

Hơn nữa dứng bên cạnh của Đinh Trường Sinh còn có một người đàn ông ca lạ khác.

-Liễu đoàn trưởng, đây là Đỗ Sơn Khôi huynh đệ của em, bây giờ chuyện ngày hôm qua em cũng có tham dự vào, lúc ấy em cũng suýt chút nữa bị người bắn lén từ phía sau, cho nên chỗ em cũng không an toàn, nếu để cho bọn chúng biết được em mang theo chị đến Hồ Châu, chỉ sợ là cũng sẽ đuổi tới, cho nên đây chính là huynh đệ của em sẽ đưa chị đi đến Bạch Sơn, đó là quê quán của em, vừa nghỉ ngơi chữa bệnh, vừa thăm dò tin tức, nếu không có việc gì, chờ đến lúc chị hoàn toàn bình phục, em đưa chị đi..

Đinh Trường Sinh nói ra .

– Chị làm sao biết em không phải là bọn buôn người, có phải là em bán đứng chị?

Liễu Sinh cả gan hỏi.

-Chị cứ nói đùa, em có mấy cái đầu cũng không dám mua bán chị đâu, nhanh đi, còn phải đi thêm một đoạn đường nữa đây này.

Đinh Trường Sinh nhìn nhìn về phương xa, trêи cơ bản có thể khẳng định không có ai theo dõi tới đây .

-Ừ…. được rồi, số điện thoại của chị có gì liên lạc a.

Liễu Sinh nghe lời rời khỏi xe của Đinh Trường Sinh, sau đó ngồi vào xe của Đỗ Sơn Khôi .

-Trường Sinh.. nếu không có chuyện tôi đi trước.

Đỗ Sơn Khôi nói.

-Vâng…, trêи đường coi chừng cẩn thận… À…đến nơi nhớ nói cho lão gia tử bốc cho Liễu đoàn trưởng điều trị thêm giùm em, em thấy bệnh này hơn phân nửa là do bị dọa sợ nên tạo thành, nhưng bên trong cơ thể cũng là đã suy nhược.

Đinh Trường Sinh nhìn gương mặt của Liễu Sinh nói ra .

-Được rồi , tôi biết rồi.

Rất nhanh xe của Đỗ Sơn Khôi biến mất ở trong bóng tối .

……………………………………………………………………………………..

Đinh Trường Sinh quay trở lại trong nhà mình lúc trước ở cùng Hạ Hà Tuệ, ngủ thẳng đến đến khi nghe tiếng mở khóa cửa nhà thì mới bừng tỉnh, cái nhà này chỉ có Hạ Hà Tuệ mới có chìa khóa, nhưng Hạ Hà Tuệ đã đi rồi, làm sao ai lại mở khóa cửa chứ, Đinh Trường Sinh rón rén, cầm lấy một cây gậy lặng lẽ mở ra cửa phòng ngủ.

-Úi trời, làm dọa cháu, tại sao là thím đến đây?

Đinh Trường Sinh đem cây gậy đặt ở một bên, nhìn xem Triệu Hinh Nhã đang loay hoay chuẩn bị bữa ăn sáng hỏi.

-Vài ngày qua thím không thấy xe của cháu, sáng sớm thím đi ra ngoài mua bữa sáng, gặp lại xe của cháu, sẵn mua một phần, đưa tới cho cháu, làm quấy rầy cháu đang ngủ a.

Triệu Hinh Nhã nhìn xem một thân cơ thể rắn chắc trẻ trung của Đinh Trường Sinh, lúc này hắn chỉ mặc có một cái quần đùi, chợt thoáng thấy cái đồ vật của hắn độn lên bên trong quần đùi, trong miệng nàng có chút phát khô.

-Há, thím chờ cháu một chút, để cháu mặc lại quần áo.

Đinh Trường Sinh cũng thấy mình trần trùng trục không ổn, liền quay trở về phòng ngủ mặc lại quần áo .

Triệu Hinh Nhã vừa rồi tuy cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng lúc Đinh Trường Sinh xoay người, lập tức nàng lại có chút thất lạc, trước kia thằng này đối với mình luôn tìm cớ táy máy tay chân, nhưng không biết vì sao, từ khi mình chuyển tới đến Hồ Châu về sau, hắn có rất nhiều cơ hội, ngược lại đối với chính mình chỉ đứng từ xa mà nhìn, sáng sớm hôm nay phát hiện xe của hắn ở dưới sân, vội mua bữa sáng mang lên tới, đó cũng là một cái lý do…

Nàng thoáng cái lại nhớ lần dọn dẹp cái kho, lúc té xuống thì âʍ ɦộ ép sát trêи khuôn mặt của hắn, rồi còn lần trêи chiếc ghế so pha, lúc bàn tay phải hắn thăm dò vào bên trong làn váy của mình, dò xét đi thẳng vào cái khe thịt âʍ ɦộ đã trơn nhớt, hắn mới mò làm cho mình đến ý loạn tình mê, mãi khi cái đầu khấc ƈôи ȶɦịt to của hắn đã đẩy ra vòng thịt non cửa miệng ɦσα ɦuyệt chen vào từng chút một, lúc vừa vượt qua cửa miệng ɦσα ɦuyệt, thì mình lại đẩy hắn ra…

-Đúng rồi …thím làm sao có cái chìa khóa nơi này vậy.

Đang miên mang thì Đinh Trường Sinh đã quay ra hỏi.

-Là tiểu Hạ đưa cho thím, nàng nói sau khi nàng đi rồi, sẽ không người chiếu cố cho cháu, nên nhờ thím nếu có rãnh rổi qua đây dọn dẹp giùm cho, cứ cách vài ngày thì thím qua qua giúp cháu thu thập một chút.

-Thím… không cần vậy đâu, thìm còn phải đi làm, mà còn phải vất vả chiếu cố cho cháu như vậy, cháu tự mình cũng được mà.

Đinh Trường Sinh ngồi ở cạnh bàn ăn, nhận lấy bữa sáng bắt đầu ăn, hôm nay có nhiều việc phải làm, trước mắt phải đi đến bệnh viện nhìn xem Cổ Thanh Sơn , sau đó đi đến khu khai phát, kế tiếp chuyện tỉnh Trung Bắc hiệp đàm đầu tư cũng sắp đến ngày rồi , tuy đã để kế hoạch giao cho Hồ Giai Giai, nhưng mình là chủ nhiệm khu khai phát, nếu không xuất hiện thì cũng khó coi.

Triệu Hinh Nhã ngồi đối diện với Đinh Trường Sinh, nhìn xem hắn ăn như hổ đói, nàng chậm nói:

-Ăn từ từ thôi, không có ai giành ăn với cháu đâu.

Trong giọng nói Triệu Hinh Nhã tràn đầy yêu thương quan tâm khiến cho trong nội tâm Đinh Trường Sinh xúc động, nhất là bây giờ chỉ có Triệu Hinh Nhã hai người bọn họ, Triệu Hinh Nhã giọng nói tựa như là một tình nhân đang quan đến nam nhân của mình vậy..

-Ăn ngon không?

-Vâng…ngon lắm

-Vậy mỗi ngày thím đưa tới cho cháu ăn..

Triệu Hinh Nhã câu nói kia như là một búa tạ, gõ vào trong lòng của Đinh Trường Sinh vốn là đã không có kiên cố.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.