CHƯƠNG 1358: TỪ XƯA NAY HỒNG NHAN THÌ BẠC MỆNH.
Đinh Trường Sinh cẩn thận nhìn dưới chân, tận lực né tránh khu vực nơi có những mảnh thủy tinh vỡ, cứ như vậy, thời gian dần trôi qua đã lần mò đến gần gian phòng nhỏ, mà lúc này đây, trong đó có một tên cướp cầm súng vừa mới bước ra khoài, trong phòng tối thui, bên ngoài cũng tối như vậy, cho nên tên cướp nhìn chung quanh không thấy có tiếng động gì nữa liền muốn quay trở về, lúc quay lưng thì không biết từ lúc nào lại chuyển hướng đưa cái lưng về phía của Đinh Trường Sinh .
Một tiếng kêu còn chưa có kịp phát ra tiếng, thì đã bị Đinh Trường Sinh chụp lấy bịt kín rất chặt chẽ lỗ mũi và miệng, một lúc thì cánh tay của tên cướp thõng xuống, Đinh Trường Sinh thuận thế cầm lấy súng trong tay tên cướp, không để cho rơi trêи đất gây nên động tĩnh, rồi kéo tên cướp vì thiếu dưỡng khi bị sốc ngộp nên bị choáng ngất đi, kéo ra bên ngoài.
“ Phù.. phù..”
Đinh Trường Sinh uống một ngụm trong chai nước khoáng mang theo người, phun ở trêи mặt tên này .
-Mày…mày là ai ?
Thấy bộ dáng thằng này hoảng sợ, giống như không phải là dân chuyên nghiệp, Đinh Trường Sinh nghĩ thầm trong lòng.
-Tao là ai không trọng yếu, mày có thấy con sông kia không? Nếu mày không làm theo lời tao nói, tao sẽ đem mày vứt xuống con sông, nước sông tuy giờ không có kết băng, nhưng lạnh cũng có thể làm cóng chết ngươi, nói cho tao biết, tụi mày có mấy người?
-Ba người …chỉ có ba người.. không đúng, bốn người .. còn có một người đàn bà.
-Người đàn bà đó tình huống đang như thế nào?
Đinh Trường Sinh hỏi .
-Không có việc gì, chỉ là có chút mệt mỏi bị đuối sức, hình như là thiếu nước uống, chúng tôi không hết nước uống rồi, anh thả tôi ra đi, tôi không dám nữa.
Thằng này trong đầu có chút ý nghĩ hão huyền.
-Bên trong còn có mấy khẩu súng?
Đây mới vấn đề Đinh Trường Sinh quan tâm .
-Còn có một, lão đại của tôi đang cầm.
-Được rồi…tao mang mày đến một nơi, nếu mày biết điều, nói không chừng còn có mạng sống ..
Đinh Trường Sinh nói ra, hắn đem thằng này dẫn tới nơi ẩn núp bên ngoài bức tường giao cho Vạn Hòa Bình .
-Bên trong còn có hai người, Liễu Sinh cũng không tệ lắm, không có bị thương , nhưng tình huống không thể lạc quan, đúng rồi ..mé đối diện bờ sông sắp xếp xong xuôi chưa?
Đinh Trường Sinh hỏi .
-Sắp xếp xong xuôi rồi, chỉ cần cứu người ra, thì không có vấn đề.
-Vậy thì tốt, ông cùng đi với tôi cứu người, tôi dẫn ông đi.
Đinh Trường Sinh nói ra .
-Được… đi, đem thằng này còng lại ở chỗ này cái đã.
Vạn Hòa Bình vươn tay lấy ra còng tay đem thằng xui xẻo này còng tại bên trêи khung thép cửa sổ.
Một tên trong đó biến mất, lại làm cho những tên còn lại bên trong không kìm chế được nữa, một tên đem Liễu Sinh kéo lên, đến gần cửa sổ nhỏ, bật cái đèn nhỏ mé ngoài để cho người nhìn thấy hắn đang kê súng lên đầu Liễu Sinh, khi nhớ tới tên nói muốn đầu hàng đi ra ngoài rồi không thấy quay trở lại, thì hai tên còn lại đã hoảng loạn lên rồi, nên không có chú ý tới là đã có hai người luồn vào được bên trong bức tường rồi.
Từ khi Vạn Hòa Bình đã hiểu ý tứ trong lời nói Đinh Trường Sinh là không để ai biết, thì ông không còn có ý định đem mấy tên cướp này này bắt sống rồi, ông cũng tin rằng Ngô Minh An cũng không muốn cho bọn chúng sống, cho nên nương theo ngọn đèn nhỏ chiếu đến bên cửa sổ, đợi đến lúc tên cầm súng chỉ vào đầu của Liễu Sinh vừa quay đầu lại, thì ông liền bắn một phát, Vạn Hòa Bình một phát bắn chết tên cướp liền, xem ra khả năng thiện xạ của Vạn Hòa Bình cũng không tệ lắm, nếu đổi lại là Đinh Trường Sinh, thì hắn cũng không có nắm chắc .
Đúng lúc này Đinh Trường Sinh nhìn thấy sau lưng Vạn Hòa Bình có chấm đỏ, đã làm cảnh sát hắn đương nhiên biết rõ đây là từ ông ngắm hồng ngoại của súng bắn tỉa, vì vậy dùng sức đẩy Vạn Hòa Bình một cái, ngay lập tức viên đạn bay sát sượt qua bả vai Vạn Hòa Bình ghim vào trêи tường, Đinh Trường Sinh đúng lúc này cũng không còn để ý đến Vạn Hòa Bình nữa, liền lăn một vòng nắm bẹp trêи đất.
Vạn Hòa Bình có kinh nghiệm phong phú, lập tức biết được có người đang hướng về phía mình xạ kϊƈɦ, tuy chật vật, nhưng vẫn rất kịp thời bò vào phía bên trong. .
-Con mẹ nó, thủ hạ của ông cái gì mà kỳ vậy? Sao lại nhắm sau lưng ông mà bắn a?
Đinh Trường Sinh gấp gáp nói.
Đúng lúc này lại là một phát súng vang lên, bất quá vẫn là bắn trúng trêи tường , đây là nhắm vào phía Đinh Trường Sinh mà xạ kϊƈɦ, lúc này Đinh Trường Sinh mơi ngoan ngoãn nằm im không dám lú đầu lên nữa .
-Nghe tiếng nổ, không phải là súng của cảnh sát, má nó.. không nghĩ tới hôm nay thiếu chút nữa là bỏ mạng nơi này…,, vậy là có một tên từ trong gian phòng thoát ra bên ngoài rồi…không được, tôi không thể để cho cái thằng chó này chạy..
Vạn Hòa Bình thở hổn hển nói ra.
-Không được …nếu làm không tốt sẽ làm bị thương vong lớn đấy, tốt nhất là chúng ta phô trương thanh thế thì tốt hơn, ông làm như thế này đây . . .
Đinh Trường Sinh bò tới bám vào bên tai Vạn Hòa Bình nói .
Sau mười mấy phút, lúc này đây xạ thủ bên kia bờ sông đối diện cũng nhận được chỉ thị, cho nên khi cảnh sát vũ trang bắt đầu vây quanh nhà xưởng, Đinh Trường Sinh nâng Liễu Sinh lên dưới sự che chắn của Vạn Hòa Bình thuận lợi đến bờ sông, đưa lên chiếc thuyền bé, chuyển qua tới bên bờ sông đối diện, chỉ còn lại Vạn Hòa Bình quét dọn chiến trường .
Nhưng làm cho người bất ngờ chính là có một tên bị bẻ gảy cổ, một điểm manh mối cũng không có, nhìn qua như là kế hoạch cứu con tin rất hoàn mỹ, nhưng lưu lại bí ẩn không lời giải, chỉ có điều là bây giờ cũng đã bất chấp quản đến nhiều như vậy .
-Tôi đây ở đâu đây?
Liễu Sinh cuối cùng đã tỉnh lại, bất quá là không phải tại bệnh viện, mà là đang ở trong một chỗ khám bệnh rất vắng vẻ, mãi đến bây giờ nàng mới tỉnh lại, đang tựa ở trong lòng ngực Đinh Trường Sinh hỗn loạn lấy.
-Bây giờ không sao, chị đã an toàn, trêи người của chị đang thiếu nước, cho nên trước truyền nước biển cái đã, đợi nhìn xem tình huống rồi nói sau.
Đinh Trường Sinh nói ra .
Đúng lúc này Liễu Sinh thấy mình nằm ở trong lồng ngực Đinh Trường Sinh, cảm giác ngượng ngùng, cho nên giãy dụa muốn đứng lên, nhưng lại bị Đinh Trường Sinh đè xuống, chỉ là thằng này đè xuống rõ ràng là trêи bầu иɦũ ɦσα của nàng, tựa như muốn chiếm tiện nghi vị Liễu đoàn trưởng này, một tay vừa vặn giữ ở bên dưới bụng nàng.
-Chị đừng có cử động, như thế nào, không thoải mái sao? Chị bây giờ rất suy yếu, đừng có lộn xộn, lát nữa là sẽ tốt thôi.
Đinh Trường Sinh thoáng cái đem Liễu Sinh ôm trở về ngực của mình .
-Cảm ơn em, lần này trở về thiếu chút nữa bỏ mạng rồi.
Liễu Sinh uể oải nói ra .
-Chị không cần nói gì nữa, giữ gìn sức lực, chuyện này không trách chị được, vì có người muốn đưa Ngô bí thư vào chỗ chết , lần này không thành công được, có thể là bọn chúng còn có biện pháp khác đấy, chỉ là không biết là âm mưu như thế nào mà thôi.
-Vậy… vậy chuyện này hắn có biết không?
Liễu Sinh vội vàng hỏi.
-Ai , từ xưa đến nay hồng nhan đa bạc mệnh, chị đã là như vậy, mà còn nghĩ đến ông ấy vậy sao?