Đinh Trường Sinh vừa mới đậu xe xong, bất ngờ lại nhận được điện thoại của Từ Kiều Kiều, vì vậy vừa nghe điện thoại vừa nhìn Tần Mặc đang đem xe chậm rãi đổ vào ở bên trong chỗ đậu xe.
-Đinh Trường Sinh, tôi suy nghĩ kỷ rồi, sẽ đáp ứng anh làm cái việc kia.
Từ Kiều Kiều ở trong điện thoại giống như đã hạ quyết tâm rất lớn nói.
-Cái việc kia? Nói thì phải đứng đắn chắc chắn đấy nhé, tôi nói cho cô biết , tôi là người đứng đắn, cô đừng có nói tùy hứng..
Đinh Trường Sinh trong nội tâm vui mừng, nhưng ngoài miệng lại không có chịu thiệt, ở trong điện thoại trêu ghẹo Từ Kiều Kiều.
-Anh nằm mơ đi, đang ở đâu vậy, tôi muốn gặp anh.
-Tôi đang ở bên ngoài ăn cơm, để buổi tối hãy gặp đi nhé.
-Không được, tôi muốn cảnh giác an toàn giống như anh vậy, buổi tối rất dễ gặp chuyện không may, cho nên có chuyện gì thì chúng ta cứ gặp mặt vào ban ngày trao đổi thì tốt hơn.
-Vậy được rồi, tôi đang ở tại hồ Thiên Nhất Sắc ăn cơm đây, cô đón xe taxi tới đây đi, khi nào đến thì gọi điện thoại cho tôi.
-Được rồi, chờ tôi..
Từ Kiều Kiều nói xong cao hứng đem điện thoại ném vào trêи giường, tranh thủ thời gian trang điểm rồi mặc quần áo vào.
Từ khi Đinh Trường Sinh nói về chyện cái thẻ ngân hàng có tiền, Từ Kiều Kiều sau khi trở về thì cứ nhớ không quên, cân nhắc rất lâu, cuối cùng vẫn là quyết định liều một chuyến, có câu nói là người nào không có tiền phi nghĩa thì không giàu , ngựa không lén ăn cỏ ban đêm thì sẽ không mập, nhìn xem bên cạnh mình nhiều bạn bè đều đã lấy gần chồng hết rồi, còn những cô gái chưa lấy chồng giống như mình vậy, thì giống như là đều không biết thủ đoạn kiếm tiền mình tại sao không nhân cơ hội này mà kiếm tiền, từ lúc Đinh Trường Sinh nói sự kiện đó, thì Từ Kiều Kiều có cảm giác lần này ông trời đã trao cho mình cái cơ hội này rồi.
……………………………………………………………………………………………..
-Tần tiên sinh, tại đây chú thấy cảnh sắc như thế nào đây?
Đinh Trường Sinh sau khi cúp điện thoại, tiến lên cùng Tần Chấn Bang sóng vai đi cùng nhau, nhìn phía xa những làn sóng gợn lăn tăn trêи mặt hồ, phía xa hơn chút nữa mây trắng tương giao, thật là không hỗ cái tên hồ Thiên Nhất Sắc này .
-Cái chỗ này thật sự là không khí trong lành, cảnh sắc lại rất đẹp, nếu có thể ở lại đây, lúc rỗi rãnh không có việc gì thì đi câu cá, có đủ loại hoa cỏ xung quanh , tôi rất là thích ah.
-Ha ha .. Tần tiên sinh, không nói dối chú, mấy ngày qua, đây là lần thứ hai cháu nghe đến câu nói giống như vậy, xem ra là anh hùng thì tư tưởng luôn gần giống nhau .
-Há, vậy còn có ai nói như vậy?
Tần Chấn Bang cũng là một người biết nghe câu nói mà đoán ý, nghe xong Đinh Trường Sinh nói như vậy, thì biết rõ Đinh Trường Sinh muốn nói chút gì đó , cho nên rất phối hợp làm một vai diễn .
– Tạ lão gia tử ở Kinh Sơn- Tạ Cửu Lĩnh,
Đinh Trường Sinh nói ra .
-Há, cháu nói là ông trùm sắt thép tại tỉnh Trung Nam phải không?
Tần Chấn Bang chợt hỏi.
-Vâng…đúng vậy a, Tần tiên sinh nhận thức Tạ lão gia tử?
-Ai , cái thế giới nói là rất lớn, nhưng nói nhỏ thì quả thật đúng là nhỏ, như thế nào? Lão ấy đã tới Hồ Châu sao?
Tần Chấn Bang cảm thấy hứng thú vô cùng hỏi
-Vâng…nhưng đã đi rồi, mấy ngày hôm trước có ở chỗ này vài ngày.
-Đáng tiếc, tôi cùng lão rất lâu không gặp mặt rồi, đoạn thời gian trước còn có gọi một lần điện thoại, có hẹn khi nào có thời gian thì đi uống trà, không ngờ tới rõ ràng tại Hồ Châu này lỡ mất dịp tốt rồi .
Tần Chấn Bang rất tiếc nuối nói .
-Nói như vậy, Tần tiên sinh cùng Tạ lão gia tử là bằng hữu sao?
-Chẳng những là bằng hữu, thời gian trước đây tôi còn có nhiều cổ phiếu trong tập đoàn sắt thép Tạ thị, đến thời điểm giá cả rất cao thì tôi bán, lúc ấy lão Tạ còn chê là tôi không có ánh mắt nhìn đấy, bây giờ hiện tại xem ra, ánh mắt của tôi cũng không tệ lắm, cổ phiếu của sắt thép Tạ thị giá mỗi lúc càng xuống thấp, hiện tại đã rất khó duy trì rồi.
Tần Chấn Bang lòng vẫn còn sợ hãi nói ra, ngẫm lại hiện tại, lúc đó bán đi cổ phiếu vẫn là rất chính xác, nếu là để đến bây giờ, đoán chừng chính mình sẽ bị những người cùng đầu tư mắng chết ..
-Vâng, cổ phiếu sắt thép Tạ thị bây giờ không hề tốt đẹp gì, bất quá cháu tin tưởng Tạ lão gia tử vẫn còn có thể đông sơn tái khởi , sức lực của ông ấy vẫn còn, hơn nữa còn có người con gái tài giỏi, đoán chừng vấn đề đông sơn tái khởi cũng không quá khó với Tạ gia.
Đinh Trường Sinh bất mãn ngôn từ của Tần Chấn Bang, cho nên khi nói chuyện vẫn là nghiêng về phía Tạ gia .
-Ồ? Nhưng tôi dự đoán, tương lai vài năm nữa, nền kinh tế vẫn còn áp lực rất lớn, Trường Sinh .. cháu đối với vấn đề kinh tế cũng có nghiên cứu sao?
Tần Chấn Bang xoay mặt nhìn Đinh Trường Sinh hỏi .
Trong khi Đinh Trường Sinh nói chuyện, sau lưng bọn họ nhìn ra vẻ như là vô tâm, nhưng Tần Mặc cũng đang dựng lỗ tai lên nghe, từ lúc trêи xe bước xuống về sau, Tần Mặc mặc dù không có chào hỏi cùng Đinh Trường Sinh, cũng không có biểu đạt thiện ý cái gì, nhưng là nàng đối với Đinh Trường Sinh đã nảy sinh ra hứng thú, cho nên lúc nào ở đây cũng lưu ý đến tên nhà quê này. .
-Kinh tế có áp lực lớn là điều rất tự nhiên, mấy năm trước kinh tế tăng vọt, nhất là về bất động sản, cơ hồ trở thành nguồn thu kinh tế chủ yếu của chính phủ địa phương, nơi nào không có tiền thì lấy đất bán, nhưng cái loại sử dụng đất đai để làm kinh tế kiểu như thế này thì tất nhiên không thể dài lâu, xây dưng nhà cửa, chung cư, cư xá thì nhiều, nhưng để có được người mua vào ở để thu hồi vốn thì đâu phải là dễ dàng, cần phải có thơi gian dài, cho nên tương lai vài năm sau, đối với loại nhà đất này thì nhà đầu tư phải trả nợ một cách điên cuồng.
Đinh Trường Sinh chậm rãi nói .
-Ồ? Không thể tưởng được Trường Sinh thật đúng là có nghiên cứu qua kinh tế địa phương?
Tần Chấn Bang tán thán nói , ra hiệu hắn nói tiếp .
Nghe xong Đinh Trường Sinh nói đơn giản mấy câu, Tần Mặc thả chậm bước chân, sợ cước bộ của mình nặng gây nên tiếng động làm cho Đinh Trường Sinh chú ý, trong đó còn kèm theo có chút hiếu kỳ .
-Nói đơn giản loại bất động sản này một khi chậm lại, sẽ gián tiếp làm ảnh hưởng lớn nhất đến ngành sản xuất sắt thép xây dựng..
-Cháu nói không sai sai, mù quáng xây dựng chiến tích để cho cái loại kinh tế đất đai này phát triển dị dạng, cho nên rất nhiều người đều hỏi tôi, vì sao không làm bên mảnh bất động sản, tôi có nói, bất động sản tuy tiền đến nhanh, bây giờ những nhà giàu nhất đều là nhờ làm địa ốc, nhưng làm địa ốc phong hiểm cũng rất lớn, vì thế tôi làm về mảng thực nghiệp là tốt nhất, Trường Sinh.. đối với cái hạng mục này của tôi, cháu có thái độ như thế nào đấy?
Tần Chấn Bang lời nói xoay chuyển hỏi.
– Tần tiên sinh, cháu làm chủ nhiệm khu đang phát triển, chú hỏi vấn đề này chằng phải là quá thừa thải sao? Chỉ cần là từ bên ngoài đến khu phát triển đầu tư, chúng ta đều hoan nghênh còn không kịp đây, nhưng vẫn là câu nói đó, Tần tiên sinh, quyền quyết định không phải là của cháu, cháu chỉ là người làm phục vụ , chỉ cần phục vụ cho các nhà đến đầu tư cho tốt, cháu coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Đinh Trường Sinh nói như một con cáo nhỏ.
-Hừ… tên tiểu hoạt đầu này, Trường Sinh …chú nói thật, chú rất ưa thích tính cách như cháu vậy, cho nên chúng ta hôm nay vui vẻ uống vài chén, hôm nào cháu co dịp đi đến kinh thành, để chú giới thiệu cho cháu mấy người bằng hữu để nhận thức, có thể đối với tương lai phát triển sau này của cháu cũng có lợi đấy.
Tần Chấn Bang lại ném ra một cái mồi nhử .
Tần Chấn Bang là ai ? Nhân vật Tần Chấn Bang giới thiệu có thể là ai ? Đây không cần nói cũng biết, đó là tài nguyên nhân mạc , kỳ thật từ loại cái đạo lý suy ra mà nói, Tần Chấn Bang chẳng phải cũng là một trong những tài nguyên đó sao?
-Ha ha , Tần tiên sinh…. chú cũng không nên cất nhắc cháu quá như vậy, cháu mà đến đến kinh thành, so với con kiến cũng còn chưa bằng, nên cũng sẽ không lọt vào được pháp nhãn của người ta đâu cháu tự biết rõ mình mà, còn một câu nữa, Tần tiên sinh .. còn nếu chú muốn bán đứng cháu, thì cháu cũng không được bao nhiêu tiền ah.
Đinh Trường Sinh đối mặt với sự hấp dẫn của Tần Chấn Bang đưa ra cười ha ha nói.