Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (Dịch) – Chương 1327 Hắn không háo sắc – Botruyen

Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (Dịch) - Chương 1327 Hắn không háo sắc

CHƯƠNG 1327: HẮN KHÔNG HÁO SẮC.

Lẽ ra dùng thân phận của Tần Chấn Bang, chỉ cần ở trong kinh thành tìm kiếm một chút quan hệ bên trêи của địa phương chào hỏi, thì không vì một vấn đề hạng mục đầu tư bị người ta đuổi ra như vừa rồi, bởi vì ông đã minh bạch, lần trước đầu tư sở dĩ thất bại, cũng không phải hoàn toàn bởi vì dân chúng địa phương không rõ cái hạng mục này mang đến nguy hại cùng với lợi ích, mà là có người lợi dụng chuyện này để ngáng chân ông từ kinh thành, cho nên xét thấy tình hình phức tạp do quan hệ nhân mạch như vậy, ông liền chọn phương án bồi thường tiền rồi rời khỏi, nên giờ cũng không muốn đi gây chuyện thọc vào tổ ong vò vẻ như vậy.

-Trường Sinh … cháu dù sao cũng là địa chủ của địa phương, chắc là sẽ không mặc kệ mời tôi một bữa cơm, để cho tôi bụng đói rời đi chứ?

Tần Chấn Bang cười ha ha sau đó đột nhiên tựa như là nhường cho Đinh chủ nhiệm này một quân .

Đinh Trường Sinh có thể nói cái gì nữa đây, người ta là đại đầu tư, bao nhiêu người muốn mời người ta ăn cơm còn chưa có được xếp hạng đâu rồi, điều này cũng tốt..

-Đó là đương nhiên … Tần tiên sinh, cháu không biết là chú tới Hồ Châu nên không có sắp xếp trước, cho nên bằng không cháu mang chú đi nếm thử cá của Hồ Châu a.

Đinh Trường Sinh nói .

-Ừ, vậy thì tốt, tôi nghe nói Hồ Châu làm món cá chính gốc ngon nhất là làng du lịch hồ Thiên Nhất Sắc, thế nào Trường Sinh, có cam lòng mời tôi đến đó ăn không?

-Vâng…đương nhiên rồi, có thể mời được Tần tiên sinh trong giới kinh doanh là cá sấu lớn không dễ dàng đâu, xin mời… chú ngồi xe của cháu, hay là cháu chạy phía trước dẫn đường?

-Vậy được rồi, cháu đi phía trước dẫn đường, lát nữa chúng ta gặp nhau..

Tần Chấn Bang cười nói

Đinh Trường Sinh tự nhiên biết rõ, Tần Chấn Bang đột nhiên xuất hiện lấy cờ hiệu của Lương Văn Tường đến Hồ Châu nói ra, bởi thế có thể thấy được lốm đốm thực lực của Lương Văn Tường rồi, công ty đầu tư Bàn Thạch có thể tới đây vì cái trung tâm sân ga, có thể cho là vì Lương Văn Tường mà đến, cũng đủ để cho Đinh Trường Sinh khen ngợi rồi, mà bây giờ ngay cả giới kinh doanh của kinh thành nổi danh nhất của đám nha nội cũng tới nơi này tham gia náo nhiệt, như vậy thực lực của Lương Văn Tường không chỉ là tại trong giới kinh doanh, mà còn dựa vào truyền thống màu đỏ của gia tộc, đây là điều không thể khinh thường đấy.

Thế nhưng mà những…chuyện này thật sự là đối với hắn có khoảng cách cực xa , chính mình chẳng qua chỉ là một công chức nho nhỏ có vận khí hơi tốt mà thôi, mình cũng đã cực kỳ cố gắng làm một kẻ phổ bình thường nhất, cho nên những chuyện của mấy đại nhân vật kia, chính mình cũng không muốn xen vào đúc kết, nhiều lắm chỉ đứng từ xa xa xem xem náo nhiệt mà thôi, đây là Đinh Trường Sinh nghĩ cách, nhưng lại có một ít người lại không nghĩ như vậy .

…………………………………………………………………………………………..

-Tiểu Mặc con thấy tên Đinh Trường Sinh này như thế nào đây?

-Đó là một tên tiểu vô lại, so với Lương Khả Tâm còn không bằng, Lương Khả Tâm ít nhất còn giả bộ làm thân sĩ, còn tên này , mười phần chính gốc bộ dạng là một tên nhà quê, làm cho người ta phải buồn nôn.

Tần Mặc vừa lái xe vừa nói, làm cho Tần Chấn Bang rất bất ngờ.. .

-Ha ha …hắn nào có nhìn không chịu nổi như con nói như vậy a, cha xem ra đây là con nhân cơ hội trả đũa, không phải bởi vì vừa rồi người ta không đem con để vào mắt, cho nên trong lòng con không thoải mái phải không?

Biết con gái không ai bằng cha, Tần Chấn Bang nhìn thấy Tần Mặc chu cái miệng nhỏ nhắn liền đoán được ngọn nguồn.

-Thôi đi cha ơi…, con nhỏ mọn như vậy sao?

Tần Mặc tuy nhiên bị nói trúng tim đen rồi, nhưng vẫn không thừa nhận.

-Ít nhất cũng nói rõ thằng này không phải là đồ háo sắc, nếu Đinh Trường Sinh không háo sắc, không có nghĩa là những quan viên khác của Hồ Châu có thể quản được dây lưng quần mình .

-Cha , chúng ta làm kinh doanh, về sau có thể hay không đừng dùng những loại thủ đoạn như thế này, cảm giác thật buồn nôn, khắp nơi đều là giao dịch, làm cho người ta nhìn vào là thấy run sợ.

Tần Mặc đưa rqa ý kiến nói.

-Ai , bộ con cho rằng cha thích làm vậy lắm sao, chỉ có thủ đoạn như vậy mới là an toàn nhất, cái này so với bỏ ra tài chính còn hữu hiệu hơn nhiều, cũng an toàn hơn nhiều, chúng ta cũng không có làm những chuyện phạm pháp kỷ cương , chúng ta chỉ là lợi dụng những… giao dịch như vậy để đề cao hiệu suất , con còn nhỏ, vẫn chưa từng gặp qua bên trêи địa phương có những quan viên đầy thủ đoạn kia, vì lợi ích đem quyền lực trong tay phát huy đến cực hạn, cho nên hết cách rồi, chúng ta đem tiền bỏ ra ở chỗ này, thì phải cùng bọn họ tiếp tục chơi, bằng không thì tất cả sẽ trôi theo dòng nước.

Tần Chấn Bang thở dài nói .

-Được rồi, con bất kể phiền toái như vậy, con thì chỉ làm chuyện gì mà mình thích, còn những chuyện…này đều quá phiền toái.

Tần Mặc t không cao hứng nói ra, nàng đây là lần đầu tiên bị Tần Chấn Bang mang theo đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, cho nên có cảm giác rất là uể oải.

-Như vậy làm sao được chứ? Con là con gái duy nhất của cha, cơ nghiệp Tần gia trong tương lai là còn phải dựa vào con khởi động đấy, trừ phi coni tìm cho cha một người con rể có thể một mình đảm đương một phía, chúng ta mới có thể đem quyền kinh doanh giao cho hắn, con có bản lãnh này sao?

Tần Chấn Bang cũng không muốn chọc giận con gái, cho nên chỉ có thể là hướng dẫn từng bước nói.

-Ai , phiền chết rồi….những chuyện phiền toái như vậy thì con không làm được.

-Cho nên cha mới mang con qua đây để học một ít nha, từ hôm nay trở đi, con và Đinh Trường Sinh này đều là người trẻ tuổi giống nhau, con xem một chút người ta đối nhân xử thế như thế nào, hãy mà học tập lấy một chút .

Tần Chấn Bang lần nữa nhắc tới Đinh Trường Sinh.

-Là hắn ư? Hừ, con còn thực sự là không nhìn ra có thể từ trêи người hắn học được cái gì?

Tần Mặc khinh thường nói .

-Hãy khiêm tốn, không nên thấy mình từ kinh thành tới liền coi trời bằng vung, cha cùng Lương Văn Tường coi như là tri giao, cha tin tưởng hắn sẽ không lừa gạt cha, hắn nói với cha lưu ý đến Đinh Trường Sinh này thì nhất định là có đạo lý của hắn, cha đã nghe ngóng, thằng này tuy trình độ văn hóa không cao, nhưng có năng lực rất mạnh, nhất là tài giỏi về việc nắm bắt lấy cơ hội, nghe nói còn đã giết người …

Tần Chấn Bang nhìn xem phía trước xe Đinh Trường Sinh trong bụi mù, thở dài nói, chuyện này không phải người nào cũng có thể làm được đấy.

-Hả… tội phạm giết người a, vậy sao không ai bắt hắn lại?

Tần Mặc nghe lời này một cái, dưới lòng bàn chân mạnh đạp thêm chân ga, xe thoáng một phát phóng chạy ra ngoài thật xa, dọa Tần Chấn Bang hét to một tiếng .

-Này ..này… ,đây là tố chất tấm lý, lo lái xe đi, không nên đem hai người nhà chúng ta cùng chôn tại Hồ Châu này à nha..

-Cha…con xin lỗi, vừa mới cha nói làm con bị dọa, con nói là Đinh Trường Sinh này làm như thế nào mà không có bị bắt lại chứ?

Tần Mặc thoáng cái đối với Đinh Trường Sinh cảm thấy hứng thú, vội vàng hỏi .

-Bắt cái gì mà bắt, hắn trước kia là phó cục trưởng của thành phố Hồ Châu, bắn chết người là dựa vào địa thế hiểm trở của kẻ bắt cóc chống cự, lúc ấy tên tội phạm kia giống như là được treo giải thưởng năm vạn nguyên đấy, thiên hạ thì cảnh sát có nhiều lắm, nhưng có mấy tên cảnh sát đời này sử dụng qua súng, lại có mấy cảnh sát tự mình bắn chết được tội phạm?

Tần Chấn Bang cũng không khỏi thở dài .

Bây giờ là thời kỳ hòa bình, không phải là niên đại chiến tranh, cho nên khi binh cũng tốt, làm cảnh sát cũng tốt, nhưng cơ hội thấy máu thì không nhiều lắm, còn Đinh Trường Sinh dùng súng bắn chết Cát Hổ, quả thật là tạo ra cho mình uy danh hiển hách, chưa kể là Trần Tiêu Tử cùng Vương Lão Hổ, Vương Nhất ..vừa trực tiếp vừa gián tiếp đã có bốn nhân mạng nằm tại trong tay Đinh Trường Sinh.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.