Mang theo Cố Hiểu Manh ngơ ngác ngây ngốc, Đinh Trường Sinh lái xe đi ra khỏi bệnh viện, nhưng đi nơi nào, hắn cũng không biết, chỉ có thể là trước cứ rời khỏi bệnh viện rồi tính sau, sớm biết Cố Hiểu Manh chịu không nổi kϊƈɦ động như vậy, thì không nên mang nàng theo tới bệnh viện.
Thế nhưng nàng là con gái Cổ Thanh Sơn, hơn nữa còn là con gái duy nhất, Cổ Thanh Sơn xảy ra chuyện lớn như vậy, thì buộc phải cho nàng biết rõ, nói cách khác, nếu không về sau thì sẽ oán trách hắn, đương nhiên hiểu về con gái không ai bằng mẹ, đây cũng là do Dương Hiểu cân nhắc không chu toàn, nàng không có cân nhắc đến con gái của mình bị xúc động mạnh như thế.
-Chị Hiểu Manh, em đưa chị về nhà nhé?
Đinh Trường Sinh xoay mặt nhìn Cố Hiểu Manh hỏi.
-Em ở nhà cùng với chị sao?
Cố Hiểu Manh hỏi.
-Em hiện tại không thể đi cùng chị được, để em đưa chị về nhà, em còn phải đến thành ủy ủy báo cáo công tác, hãy nghe em, chị về nhà trước được không?
-Không …. em đưa chị đến công ty đi, chị còn có việc cần phải xử lý, cha của chị ở bệnh viện nhờ em chú ý đến giùm.
Cố Hiểu Manh tựa như đã khôi phục lại tâm tình bình thường, nói .
-Chị…chị không sao chứ, chị làm em lo lắng quá, cũng đừng có đến công ty, có gì em ghé qua công ty của chị báo cho mọi người biết là chị bận không đến được.
-Không được , chị không thể hoãn lại công việc này, hiện tại chị có chút việc cần làm gấp, nếu buông tay một cái thì chị lại nhớ đến bệnh tình của cha chị, emi nói …vì cái gì mà mọi chuyện xui xẻo đều đổ lên trêи đầu chị vậy?
Cố Hiểu Manh như từ trong điên rồ đã tỉnh lại, nói chuyện cũng đã bình tĩnh, nhưng Đinh Trường Sinh vẫn không an tâm lắm.
Dựa theo lời của Cố Hiểu Manh, hắn đưa nàng về công ty, nhưng vẫn không yên lòng, vì vậy gọi điện thoại cho Đỗ Sơn Khôi, nhờ hắn qua tới canh chừng Cố Hiểu Manh, sợ nàng nghĩ không ra làm chuyện quẫn, thời buổi bây giờ đa số là con một, rất khó nắm chắc được tư tưởng ý thức của bọn họ, vạn nhất Cố Hiểu Manh nghĩ không ra tìm đến cái chết, thì chả biết nói sao với cha nuôi, mẹ nuôi đây.
-Chuyện gì xảy ra vậy?
Đỗ Sơn Khôi mười phút sau chạy đến dưới lầu công ty Cố Hiểu Manh, nhìn vẻ mặt buồn rầu của Đinh Trường Sinh hỏi .
-Ừ..về việc chị nuôi của em, thật sự là em quá lo, cha nuôi bị bệnh, mới vừa vào bệnh viện, nàng bị kϊƈɦ động, anh giúp em để ý coi chừng nàng giùm , ngàn vạn lần đừng để cho có xảy ra chuyện gì, bằng không em không biết phải ăn nói làm sao, giờ em còn còn phải đến thành ủy báo cáo công tác, anh ở đây nhé..
-Được, rồi…tôi cam đoan sẽ không có việc gì đâu, nhưng đây không phải là cách lâu dài, cậu phải nghĩ biện pháp, bệnh tư tưởng thì phải dùng tư tưởng trị liệu mới được.
-Em biết, làm phiền anh nhé.
Đinh Trường Sinh chào Đỗ Sơn Khôi rồi nói ra .
-Ừ..có chút chuyện thôi mà.
Đỗ Sơn Khôi mỉm cười nói .
Đinh Trường Sinh một đường chạy như bay đến thành ủy, cũng không đoái hoài tới chuyện sờ mó Trương Hòa Trần, trực tiếp đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Thạch Ái Quốc.
-Bí thư ..cháu đến rồi..
-Ngồi đi … lão Cố chuyện gì xảy ra vậy, chú thấy ngày hôm qua đi làm còn rất tốt mà, như thế nào hôm nay lại vào bệnh viện?
Thạch Ái Quốc cau mày hỏi.
-Bí thư… việc này thật nghiêm trọng, ông ấy là cha nuôi của cháu, nhưng cháu phải nói thật , chỉ sợ cha nuôi rất khó quay trở lại làm việc rồi, bí thư phải sớm chuẩn bị sẵn sàng trước đi.
Đinh Trường Sinh nói ra .
Hắn biết rõ tác dụng của Cổ Thanh Sơn đối với Thạch Ái Quốc, có thể nói theo từ thời của Tưởng Văn Sơn, Cổ Thanh Sơn ngoài sáng trong tối luôn đứng ở bên cạnh Thạch Ái Quốc, tuy hai người không có dấu hiệu liên thủ rất rõ ràng, không phải vì Cổ Thanh Sơn không muốn, mà là vì khi đó Thạch Ái Quốc không muốn kϊƈɦ động đến Tưởng Văn Sơn , cho nên không dám cùng Cổ Thanh Sơn liên thủ rỏ ràng.
Nhưng từ khi thời đại Tưởng Văn Sơn kết thúc, Thạch Ái Quốc lên tiếp nhận , lúc này Thạch Ái Quốc xem như triệt để đã tiếp nhận hảo ý Cổ Thanh Sơn, hai nguời liên thủ kết hợp lại ..
Lúc này trong tỉnh vẫn luôn muốn lần nữa đối với cấp lãnh đạo Hồ Châu tiến hành điều chỉnh, như vậy thì bắt đầu là cũng từ nơi phòng tổ chức cán bộ điều chỉnh, cho nên khi Đinh Trường Sinh khẳng định Cổ Thanh Sơn rất khó quay trở lại, hắn đầu tiên nghĩ tới là kế tiếp cục diện chính trị Hồ Châu có thể cải biến hay không …..
-Nghiêm trọng đến thế sao? Đến cùng là bị bệnh gì?
Thạch Ái Quốc thất kinh hỏi .
-Cha nuôi chưa có nói với bí thư sao?
-Không có .. chỉ nói là muốn nằm viện, nhưng cụ thể bệnh tình là gì thì chưa nói.
Thạch Ái Quốc giải thích nói .
Cái này cũng khó trách, trước kia khi Đinh Trường Sinh còn làm thư ký, khi nghe lời đồn đủ loại cục diện chính trị bên ngoài Hồ Châu thì đều nói cho Thạch Ái Quốc nghe, nhưng từ khi Đinh Trường Sinh đi rồi, Trương Hòa Trần tuy cũng gánh là thư ký, nhưng Trương Hòa Trần thì vòng tròn chính trị luẩn quẩn quá nhỏ, hơn nữa vì do là một nữ thư ký, cũng không tiện cả ngày tại trước mặt lãnh đạo trò chuyện, nên nàng không làm được việc nắm những thôn tín mới này.
Điều này sẽ dẫn đến bệnh tình Cổ Thanh Sơn có khả năng trong giới chính trị Hồ Châu người có mặt mũi đều biết, nhưng với tư cách người đứng đầu thành ủy thì Thạch Ái Quốc lại không biết, đây đúng là một chuyện lúng túng, làm cho Đinh Trường Sinh có cảm giác mình giống như là đại thái giám Lý Liên Anh, còn Thạch Ái Quốc tựu là Từ Hi thái hậu vậy.
-Cha nuôi bị ung thư tuyến tuỵ, hi vọng chữa khỏi cực kỳ xa vời, cha nuôi đối với việc này trong lòng cũng biết rõ, cho nên bây giờ nếu bí thư còn có chút ít chuyện gấp gáp, tốt hơn là thừa dịp cha nuôi còn có thể làm việc, mau chóng giải quyết trước đi.
Đinh Trường Sinh khi nói xong lời này, chính hắn cũng cảm thấy trong lòng mình rất là gắng gượng, nếu như là trước kia, thì hắn không có khả năng nói lên lời nói này .
Nhưng sau khi đã trải qua chuyện của Lâm Xuân Hiểu, khiến cho hắn hiểu được, làm chính trị, nếu có lòng dạ đàn bà thì không được, chỉ có vừa hại người, lại vừa hại mình, cho nên khi bệnh tình của Cổ Thanh Sơn đã được xác nhận, tuy hắn rất thương tâm, nhưng đầu tiên là phải nghĩ tới kế tiếp mình nên làm cái gì bây giờ? Mất đi chủ nhiệm tổ chức cán bộ thành phố ủng hộ bí thư thành ủy, thì Thạch Ái Quốc làm sao bây giờ?
Thạch Ái Quốc nghe được Đinh Trường Sinh nói như vậy, không khỏi liếc nhìn Đinh Trường Sinh, nhưng Đinh Trường Sinh không có lùi bước, mà là đón lấy ánh mắt nhìn của Thạch Ái Quốc lướt qua , hai nguời nhìn nhau tầm năm giây, cuối cùng vẫn là Thạch Ái Quốc thu hồi ánh mắt, nhìn về phía khác.. .
Đối với lời nói Đinh Trường Sinh, Thạch Ái Quốc tràn đầy đồng cảm, cũng may Cổ Thanh Sơn hiện giờ vẫn còn trêи vị trí chủ nhiệm tổ chức cán bộ, cho nên phải thừa cơ hội này tranh thủ thời gian điều chỉnh một số cán bộ, nhất là cán bộ tại khu Tân Hồ, cho nên đêm nay ông phải đi đến bệnh viện gặp Cổ Thanh Sơn, lắng nghe ý kiến của Cổ Thanh Sơn, tranh thủ thời gian cuối cùng.
-Trường Sinh ..cháu an bài một chút, tối muộn hôm nay chú sẽ đi gặp lão Cố .
-Vâng… mấy ngày này buổi tối nào chắc cháu cũng sẽ ở trong bệnh viện.
-Ừ, cố gắng chăm sóc cha nuôi của cháu, lão chỉ có một đứa con gái, đứa con nuôi này phải tận tẫn hiếu nhiều đấy, đừng để cho người ta chế giễu.
Thạch Ái Quốc cuối cùng nói.
Thạch Ái Quốc nói như vậy là có đạo lý, bởi vì lâu nay, trong chính đàn Hồ Châu đều thịnh truyền Đinh Trường Sinh nhận thức Cổ Thanh Sơn làm cha nuôi chính là vì để thăng quan, nếu như đúng lúc này Đinh Trường Sinh buông tay bất kể, thì cái lời đồn đãi kia chính là có thật ….