CHƯƠNG 1309: CÁO TRẠNG.
Đinh Trường Sinh phi thường hưởng thụ nằm ngồi ở đằng sau xe, còn Tương Ngọc Điệp thì ở phía trước lái xe , đột nhiên Tương Ngọc Điệp ngừng xe lại:
-Làm sao vậy? Còn muốn làm thêm một lần nữa hả?
Đinh Trường Sinh trêu đùa .
-Đi chết đi, lần nào bị em làm xong là không lái xe được, không biết sức lực bay đâu mất hết rồi.
Tương Ngọc Điệp quay đầu trở lại gắt giọng .
-Ai ai…. lời này nói không đúng đâu nhé…bộ quả thật muốn nữa sao?
-Dẹp đi… nói chuyện không có đứng đắn, còn việc xây dựng xí nghiệp của chị thì thế nào rồi? Chị định xây dựng xi nghiệp ở đây được không?
Tương Ngọc Điệp đẩy cửa xe ra xuống xe, chỉ vào con đường bên trái một mảnh đất lớn nói .
-Ừ…tại đây a, cái chỗ này nếu chị chẳng ngại là không thuận tiện lắm, thì xây dựng chỗ này cũng được, tại đây là ranh giới của khu khai phát, mặt sau là núi, nơi này con đường của chưa có tu sửa xong…. Ồ… nhưng làm sao chị lại chạy tới nơi này?
Đinh Trường Sinh lúc này mới chú ý tới.
-Tại vì cái xí nghiệp này là xưởng bào chế dược, khó tránh khỏi có mùi, cho nên tìm chỗ hơi xa cũng là vì tránh cho có người cáo là ô nhiễm a..
-Đúng rồi …chị nhắc đến vấn đề ô nhiễm, em mơi nhớ ra, định hỏi chị chuyện này, xí nghiệp chế dược nào cũng đều sẽ có ô nhiễm, vậy chị có hướng giải quyết ô nhiễm cái xí nghiệp này như thế nào chưa?
Đinh Trường Sinh cũng xuống xe, tựa tại một bên cửa xe, đốt một điếu thuốc, nhìn phía xa xa dãy núi hỏi.
-Vấn đề này em yên tâm đi, chị cam đoan nước dơ của xí nghiệp một giọt cũng sẽ không chảy ra bên ngoài, em là tình nhân của chị, chị làm sao để cho em gặp khó chứ..
Tương Ngọc Điệp đi đến bên cạnh Đinh Trường Sinh, đưa tay ôm lấy cổ Đinh Trường Sinh, đem đôi môi của mình đưa tới miệng của hắn .
Mang theo cái mùi thuốc lá nồng đậm hắn cũng kϊƈɦ thích thể xác và tinh thần của Tương Ngọc Điệp, Đinh Trường Sinh một đem điếu thuốc búng xa đến ba mét có hơn , hai tay ôm lấy bờ eo Tương Ngọc Điệp, cứ như vậy dịu dàng nắm chặt, nhắc tới để nàng quay người chống hai tay trêи đầu xa, vễnh ʍôиɠ lại phía sau hắn…
-Mới vừa rồi là làm ở ven hồ, bây giờ là làm gần núi, còn muốn nữa không?
Nhìn qua Tương Ngọc Điệp đầu nằm ở trêи nắp ca bô động cơ xe, Đinh Trường Sinh xấu xa hỏi.
-Tùy em, thân thể chị đều là của em đấy, em muốn dùng thế nào thì dùng, chỉ là đưng có phá làm cho hư mất thì được.
Tương Ngọc Điệp nói một câu khiêu khích vô cùng.
-Ha ha..nếu dùng hư mất cũng không cần sợ , ở nhà còn có một cái khác mà.
Vừa nói , Đinh Trường Sinh vừa vén váy nàng lên, kéo xuống cái qυầи ɭót vẫn còn đang dính dính một mảnh hỗn hợp tϊиɦ ɖϊƈh͙ và dịch nhờn ở dưới đáy quần..
-Còn cái khác? Cái khác gì vậy?
Tương Ngọc Điệp ngạc nhiên hỏi. .
-Cái khác đó làm bữa sáng điếm tâm không được tốt lắm, nhưng phần còn lại , so với chị cũng không sai biệt lắm, cho nên miễn cưỡng kẹt lắm làm cái khác đó cũng có thể được a.
Đinh Trường Sinh tiếp tục nói .
Đến lúc này Tương Ngọc Điệp mới hiểu được Đinh Trường Sinh nói cái khác đó là có ý gì, trong lúc nhất thời không muốn:
– Tên bại hoại này, rõ ràng còn nhăm nhe đến cả em gái của chị , coi chừng chị liều mạng với em đấy/
Tương Ngọc Điệp bộ dáng giương nanh múa vuốt chỉ lại có thể càng thêm trợ hứng cho Đinh Trường Sinh, kỳ thật nàng cũng không phải là không có có tâm cơ , muốnnói đến những người đàn bà có tâm cơ này đối với Đinh Trường Sinh, thứ nhất có tâm kế như là Vũ Văn Linh Chi , tiếp theo bây giờ chính là Tương Ngọc Điệp này, nếu nàng đã để cho em gái của mình sáng sớm làm điểm tâm cho Đinh Trường Sinh ăn, thì cũng hiểu là nàng đã có ý gì rồi…
Đinh Trường Sinh đúng lúc này nhắc tới việc này ra, đơn giản đó là vì điều tiết thoáng một phát hào khí mà thôi, đồng thời cũng là vì kϊƈɦ thích Tương Ngọc Điệp thoáng qua mà thôi .
-Thôi không nhắc đên chuyện này nữa…làm việc chính sự đi…
-Ui..đút vào chậm thôi..a…
“ Phạch..phạch..”
……………………………………………………………………………………..
Thạch Ái Quốc cũng đang chú ý đến việc nhà đầu tư khảo sát lần này, nhưng chưa kịp đợi đến Đinh Trường Sinh báo cáo, thì Để Khôn Thành cùng Sở Hạc Hiên đã đến .
-Khôn Thành, Hạc Hiên, nhanh như vậy xong rồi à? Còn nhà đầu tư đâu rồi?
Thạch Ái Quốc nhìn thấy hai vị lãnh đạo đang dắt tay nhau cùng đến phòng làm việc của mình, còn Đinh Trường Sinh thì lại không có tin tức gì, trong nội tâm không khỏi đã như là mắc nghẹn.
-Bí thư … việc này đã không còn cách nào làm được nữa rồi, Đinh Trường Sinh quay trở lại chưa ? Tất cả mọi chuyện đã bị hắn đá đổ làm hỏng rồi, hạng mục này trọng yếu như vậy, thường ủy hội cũng đã mở ra nhiều cuộc họp, nhưng là bởi vì mấy câu nói của Đinh Trường Sinh, việc này coi như chấm dứt xong rồi, đây chính là hạng mục lớn trêи mười tỉ ah.
Để Khôn Thành bộ dạng vô cùng đau đớn.
Bắt đầu chứng kiến hai vị này biểu lộ, Thạch Ái Quốc một hồi thấp thỏm không yên, nhưng khi nghe được Để Khôn Thành nói như vậ , Thạch Ái Quốc ở bên trong liền đã có tính toán, đây không phải đến tố cáo, đây là tới gài tang vật, xem ra hạng mục này cũng không thuận lợi, hơn nữa có thể nói là trao đổi đã thất bại, mặc dù không biết Đinh Trường Sinh đã nói cái gì, nhưng Thạch Ái Quốc tin tưởng, lời nói của Đinh Trường Sinh cũng không phải là muốn phá, Để Khôn Thành, Sở Hạc Hiên bất quá chỉ là muốn tìm một bậc thang tạo ra lối thoát cho mình nên đổ thừa cho hắn mà thôi .
-Đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Thạch Ái Quốc hỏi.
Sở Hạc Hiên liền đem tình huống lúc đó, rồi thêm dầu thêm mỡ nói qua một lần , nếu mà nghe qua, thì giống như đúng là nhà đầu tư bị Đinh Trường Sinh dọa cho bỏ chạy, nhưng Thạch Ái Quốc cũng muốn bao che cho thuộc hạ của mình , Đinh Trường Sinh vẫn luôn là người mà mình quí trọng, tuy nhiên vì Sở Hạc Hiên cùng Để Khôn Thành tới tận nơi của mình để cắn đầu lưỡi nên cũng khó, dù vậy Thạch Ái Quốc vẫn có chút không tin là hắn cố tình gây ra như vậy.
-Tiểu Trương .. gọi điện thoại cho Đinh Trường Sinh, bảo hắn lập tức đến đây.
Thạch Ái Quốc hướng ngoài cửa nói với Trương Hòa Trần .
Thế nhưng khi Trương Hòa Trần gọi điện thoại, Đinh Trường Sinh rõ ràng không có nhận nghe , bởi vì lúc này hắn thật sự là không ra rảnh tay để cầm nghe, tình cảnh lúc ấy đúng là Đinh Trường Sinh cùng Tương Ngọc Điệp đang tiến thối, làm sao mà có thời giờ để nghe .
Lúc này đột nhiên Đinh Nhị Cẩu mạnh mẽ đem Tương Ngọc Điệp quay lại đứng thẳng ôm lấy, đôi chân của nàng bị Đinh Nhị Cẩu đỡ cao lấy tại bên hông, thân thể Đinh Nhị Cẩu cũng bắt đầu toàn lực tiến lên, từ nơi ƈôи ȶɦịt cùng ɦσα ɦuyệt kết hợp, liền theo hai thân thể “phạch,,phạch ” va chạm, dịch nhờn lóe sáng ra dưới ánh thái dương, Tương Ngọc Điệp thở dốc rêи rỉ cũng đang phối hợp tạo thành một bài ɖâʍ nhạc tuyệt vời..
– Trường Sinh mau… nhanh lên…a..á…
Mạnh mẽ thọc sâu ƈôи ȶɦịt vào ɦσα ɦuyệt, Đinh Nhị Cẩu cả người có một chút run rẩy, toàn thân cơ bắp tập trung xuống phía dưới bộc phát ra kinh người đánh sâu vào…
………………………………………………………………………………………….
Toàn bộ thân thể Tương Ngọc Điệp bị hắn nâng lên, chỉ cảm thấy sâu trong cổ tư cung như bị từng làn nước xiết nóng bỏng chích nhiệt vào, nàng cũng theo sau trào ra âm tinh, cả người run lên, xụi lơ tại gục đầu trêи vai của hắn…
……………………………………………………………………………………….
Lúc sau Tương Ngọc Điệp thật vất vả giùng giằng đứng dậy, luống cuống tay chân giúp Đinh Nhị Cẩu cùng mình sửa sang xong lại quần áo..
Thẳng đến khi lần thứ ba Trương Hòa Trần gọi điện thoại đến thì Đinh Trường Sinh mới nhận, đúng lúc này khó khăn mới xong việc, nên hắn cũng không kịp thưởng thức tư thái Tương Ngọc Điệp.
-A lo…có chuyện gì vậy?
-Đinh chủ nhiệm, tại sao em không nghe máy a, bí thư đang chờ em đáp lời kia kìa, mau tranh thủ thời gian đến văn phòng thành ủy để gặp bí thư..
-Chuyện gì mà vội vả như vậy chứ?
Đinh Trường Sinh hỏi .