Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (Dịch) – Chương 1295 Đừng lên tiếng – Botruyen

Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (Dịch) - Chương 1295 Đừng lên tiếng

CHƯƠNG 1295 : ĐỪNG LÊN TIẾNG..

-Um… việc này tôi phải suy nghĩ thật kỹ, vì việc làm này nó không phù hợp với đạo đức nghề nghiệp của chúng ta.

Từ Kiều Kiều do dự nói .

Đinh Trường Sinh thấy Từ Kiều Kiều đã có chút buông lỏng, trong lòng nghĩ xem ra nàng đã động tâm, hiện tại chỉ còn kém chích thêm một mồi lửa, vấn đề là mồi lửa này phải đốt thêm từ đâu đây? Chính tại trong thời điểm do dự, Từ Kiều Kiều hỏi :

-Anh lát nữa đưa tôi về nhà đi, tôi đã rất lâu chưa có trở về nhà, cũng không thể gọi điện thoại, tôi sợ cha mẹ tôi đang sốt ruột lo lắng.

– Được a… lát nữa tôi sẽ tiễn cô trở về.

Hai người hưởng thụ ăn xong cơm Tây, Đinh Trường Sinh lái xe đem Từ Kiều Kiều đưa đến nhà nàng ở cư xá, vốn Đinh Trường Sinh không có ý đi theo lên, nhưng Từ Kiều Kiều có suy tính của mình, hôn sự lập gia đình của nàng là đại sự hạng nhất, cha mẹ nàng vẫn luôn thúc giục nàng tranh thủ thời gian tìm bạn trai, nhưng lâu nay không có gặp được người thích hợp, bây giờ hiện tại hắn đang có việc cầu mình, lợi dụng một chút, để cho người trong nhà cũng tạm thời yên tâm, còn tương lai sau này thì có ai biết trước được, kéo dài được lúc nào với gia đình thì kéo dài a, vì thế Từ Kiều Kiều một mực mời Đinh Trường Sinh đi vào nhà mình ngồi một chút .

-Ai ai … ta vừa rồi có uống rượu, cô cũng biết rượu có thể làm mất lý trí a, tôi sợ là sơ ý một chút, đem cô làm gì đó, lúc đó chúng ta có tính là gian phu ɖâʍ phụ không đây a..

-Biến…nói gì khó nghe như vậy, anh chưa lập gia đình, tôi chưa gả, cái gì mà là gian phu ɖâʍ phụ, hơn nữa nếu anh dám, tôi sẽ thiến anh, cho anh cả đời làm hết làm nam nhân, khỉ cả ngày ra bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.

Từ Kiều Kiều rõ ràng giống như dùng tư thế bộ dạng lão bà răn dạy hắn, làm cho hắn có một loại dự cảm bất tường.

-Cha mẹ .. con đã trở về.

Từ Kiều Kiều ở bên ngoài gõ cửa, nhưng rõ ràng không có ai mở cửa, nàng tự cầm chìa khóa mở cửa đi vào, bên trong không có người nào ở nhà.

-Giống như trong nhà không ai, vậy tôi cũng an tâm một chút.

Đinh Trường Sinh vốn là đang câu nệ lo lắng, nhưng thấy trong nhà không người, cả người buông lỏng xuống, thản nhiên ngồi ở trêи ghế sa lon giãn ra thân thể của mình.

-Uống nước gì đây?

Từ Kiều Kiều nhìn Đinh Trường Sinh liếc, trong nội tâm một hồi thất vọng, vốn là muốn cầm hắn để che miệng cha mẹ lại, nào ngờ đã bắt đầu diễn tuồng hí khúc rồi, nhưng người xem rõ ràng không tới.

-Uống gì cũng được, tôi ngồi ở đây, cô làm cái gì thì làm đi, nếu không thuận tiện, thì tôi đi về..

Đinh Trường Sinh nhìn quanh đánh giá gian nhà này, có thể bởi vì gian nhà đã hơi cũ kỹ, ba gian phòng nằm sát gần ở phòng khách, tính ra cũng không được khá lắm.

-Làm gì vội như vậy, cứ xem là cuộc hẹn đi a, để xem tôi có đáp ứng hay không, chưa gì đã lập tức muốn rút lui, anh có còn lương tâm hay không vậy.

Từ Kiều Kiều bất mãn lườm nguýt hắn rồi nói, nàng quay người tiến vào phòng ngủ của mình.

Nhưng là không biết vì sao khi Từ Kiều Kiều bước vào phòng ngủ của mình, tuy có tiện tay khép cửa lại, nhưng rõ ràng không có đóng kín, vẫn còn có một cái khe hở vừa đủ có thể nhìn đến cảnh tượng trong phòng.

Mà ngồi ở vị trí của Đinh Trường Sinh thật ra thì không nhìn thấy được bên trong phòng cảnh tượng là gì, nhưng chỉ cần hắn hơi chút nghiêng đầu qua, thì vừa vặn nhìn thấy Từ Kiều Kiều đứng ở ngay chính giữa cái khe hở đó.

Làm gì đó đây ta? Đinh Trường Sinh hơi nghiêng đầu, tròng mắt hắn thấy được Từ Kiều Kiều đang thay quần áo, hơn nữa bởi vì ở trong đã mở đèn, cho nên tình hình trong phòng ngủ cái gì cũng thấy rõ ràng, chỉ đáng tiếc chính là cái khe hở này mở ra khá là nhỏ hẹp.

Đầu tiên là cái áo cởi xuống, sau đó chính là cái áo ngực trắng tinh, nhưng tiếc là nàng quay lưng lại nên Đinh Trường Sinh chỉ thấy cái eo trần thanh mảnh, rồi đến cái qυầи ɭót trắng, rỏ ràng Từ Kiều Kiều đã kéo xuống gần phân nữa cái ʍôиɠ, khe đít của nàng đã hiện ra, đang lúc hậu này thì hắn lại thấy Từ Kiều Kiều vô thức nhìn thoáng qua cửa ra vào, liền đình chỉ tiết tấu kéo cái qυầи ɭót xuống, một bước tiến lên, cánh cửa triệt để khép chết lại rồi, Đinh Trường Sinh một dòng máu đang sắp phún trương, nhưng rồi lập tức chỉ còn lại là vô hạn tiếc nuối .

Thế nhưng hắn không biết là lúc này Từ Kiều Kiều ở trong phòng đang che miệng cười thích thúi, chỉ là không phát ra thanh âm, nếu không việc này hôm nay liền làm không đáng giá.

-Hừ… ta cũng không tin ngươi còn có thể nhẫn được bao lâu.

Cô gái ngân hàng kiêu ngạo mở ra tủ quần áo, bước tiếp theo tiếp tục lựa chọn cái qυầи ɭót ren mỏng nhỏ xíu thật hấp dẫn, nếu như lúc này Đinh Trường Sinh mở cửa chứng kiến phong cảnh bên trong, nhất định là máu mũi giàn giụa, bởi vì tại trong quá trình thử y phục này, Từ Kiều Kiều trêи thân thể rõ ràng thân vô thốn lũ chẳng có mặc gì, nhưng Đinh Trường Sinh không có dũng khí đẩy ra cửa phòng xông vào, điều này ngược lại làm cho tín nhiệm của Từ Kiều Kiều đối với hắn tăng lên một phần …..

Nếu như sự tình cứ phát triển tiếp tục như vậy, có lẽ câu chuyện phía sau sẽ rất chậm.. rất chậm, với lại cũng hoàn toàn không phù hợp với sự kiên nhẫn của Đinh Trường Sinh đối với Từ Kiều Kiều.

Khi cửa phòng ngủ Từ Kiều Kiều khép lại không bao lâu, Đinh Trường Sinh rõ ràng nghe được phía cửa ngoài có tiếng động cái chìa khóa chuyển, hắn lúc này có chút mơ hồ rồi, nếu như vừa rồi không có vừa vặn chứng kiến Từ Kiều Kiều thay quần áo, thì hắn không có cái loại phản ứng này, mấu chốt là vừa mới nhìn thấy Từ Kiều Kiều thay quần áo, như vậy nếu như đi vào cha mẹ của Từ Kiều Kiều, vậy mình là sẽ không nói gì được, cho nên phản ứng đầu tiên của hắn là không thể để cho người nhà của nàng bước vào mà nhìn thấy mình .

Vì vậy chỗ an toàn nhất đương nhiên là phòng ngủ của Từ Kiều Kiều, Đinh Trường Sinh không có gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa xông vào, hắn nhìn thấy là một bóng lưng, nhưng xác thực mà nói cũng không hoàn toàn đúng bóng lưng, bởi vì lúc này Từ Kiều Kiều đang đứng tại trước cái gương to, cho nên hình ảnh chính diện phản chiếu lại cặp иɦũ ɦσα trần, gò mu đen nhánh đều có thể nhìn rõ sờ sờ …

-A….

Từ Kiều Kiều vừa nghe được tiếng phòng cửa bị mở ra, theo từ trong gương thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Đinh Trường Sinh, cho nên vô thức muốn la lê , nhưng bị Đinh Trường Sinh tốc độ mau, chen chân vào đẩy cửa, bước nhanh về phía trước, chụp kín miệng Từ Kiều Kiều, nói:

-Đừng lên tiếng …cha mẹ cô đã trở về..

-Um..um…um..

-Đừng lên tiếng.. tôi thả cô ra.

Đinh Trường Sinh nói ra, sau đó Từ Kiều Kiều gật đầu .

-Ồ …phải hay là Kiều Kiều về rồi… Kiều Kiều …Kiều Kiều , là con phải không?

Bên ngoài truyền tới giọng của một người đàn ông, đang hướng về phía phòng ngủ đi tới …

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.