CHƯƠNG 1281: CÓ CHÚT ĐẶC THÙ.
Lúc vừa nhìn thấy, Đinh Trường Sinh tưởng rằng Lương Khả Tâm cùng Tề lão tam tìm đến mình, nhưng khi xe chạy tới gần thì mới phát hiện, chiếc xe này mang bảng số của thành phố Bạch Sơn, lúc này Đinh Trường Sinh vẫn không nghĩ là ai tới, đến khi chiếc xe dừng lại, La Hương Nguyệt mở cửa đi ra ngoài, Đinh Trường Sinh mới hiểu được rốt cuộc là ai tới.
“Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến liền, nhìn qua tựa như Lâm bí thư không thể chờ đợi được nữa rồi ah “.
Đinh Trường Sinh trong nội tâm thở dài, nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ cũng không có động, nhìn xem Lâm Xuân Hiểu theo từ trong xe bước xuống thì mới chậm rãi đi về phía trước mấy bước chân.
-A…Đinh đại chủ nhiệm, đi đâu vậy có vội gì không?
La Hương Nguyệt chứng kiến bộ dáng Đinh Trường Sinh không nhanh không chậm, trong nội tâm có chút gấp, thằng này như thế nào đến giờ cũng không có ánh mắt, cho dù là đối với Lâm Xuân Hiểu có ý kiến không hợp trước kia, sắp tới phải trở thành đồng sự, vẫn không biết thế nào là tiến thối ah ..
-Không có vội gì cả, chào chị La mới tới..
Đinh Trường Sinh nói một câu hai nghĩa .
La Hương Nguyệt đợi Lâm Xuân Hiểu một chút, sau đó hai người hướng phía Đinh Trường Sinh đang đứng đi tới, Lâm Xuân Hiểu vừa đi, vừa nhìn xem chung quanh, thẳng đến khi cách Đinh Trường Sinh không đến năm mét thì mới dừng bước, lúc này Đinh Trường Sinh cũng không thể lấn thêm nữa, Lâm Xuân Hiểu đã chừa cho mặt mũi của hắn cách xa năm mét rồi.
-Chào Lâm bí thư, tới sớm vậy, huyện Hải Dương cách nơi này cũng không gần , vất vả cho chị rồi.
-Không vất vả gì đâu, Đinh chủ nhiệm trời lạnh như vậy mà còn đi ra ngoài công trường, thì mới đúng là vất vả đây này.
Lâm Xuân Hiểu cười cười, hai người đều không có ý tứ muốn bắt tay, cứ như y đứng như vậy , La Hương Nguyệt ý vị nháy mắt cho Đinh Trường Sinh, nhưng hắn giả bộ như làm như không thấy, làm cho La Hương Nguyệt tức giận hàm răng ngứa ngáy .
-Đinh đại chủ nhiệm, trưa nay có ăn cơm chung không, em không chiêu đãi thì chúng ta mời em cũng có thể được , Lâm bí thư sắp đến nhậm chức, có cần gặp em đưa tiền bảo hộ không vậy ?
La Hương Nguyệt khuôn mặt sương lạnh hỏi, nàng nghĩ thầm, thằng Đinh Trường Sinh này, thật sự là không biết điều, cứ cho một khuôn mặt tươi cười thì có chết ai đâu chứ, chuyện của quan trường, ý tứ là gặp mặt thì cười với nhau ha hả, còn chuyện ở phía sau lưng hạ ngáng chân cũng là bình thường, còn ngươi chuyện tốt xấu gì cũng đều viết lên mặt, đến cùng là để cho ai nhìn thấy cơ chứ… .
-Được rồi, trưa nay em còn có việc, hơn nữa cái chuyện đưa tiền bảo hộ cũng không có đến trêи đầu của em đâu, thay em hướng La bí thư xin phép vắng mặt , em không đến ăn cơm được, chỗ này của em đang có việc, lát nữa sẽ có nhà đầu tư muốn đến khảo sát qua, em phải đi cùng với họ.
Đinh Trường Sinh bên ngoài thì mỉm cười nhưng trong lòng thì ngược lại nói.
-Em có ý tứ gì vậy a, chúng ta từ xa đến đây, em thì cứ như vậy . . .
La Hương Nguyệt còn muốn nói tiếp, thì bị Lâm Xuân Hiểu ngăn cản lại .
-Trường Sinh, có được hay không, chị có sự tình muốn cùng em trao đổi nói một chút .
Lâm Xuân Hiểu chân thành nhìn Đinh Trường Sinh nói ra .
Lời này người khác có thể nghe vẫn không hiểu được, nhưng Đinh Trường Sinh cùng La Hương Nguyệt lại hiểu rất rành mạch, La Hương Nguyệt kinh ngạc khí thấy Lâm Xuân Hiểu nhượng bộ, vốn là La Hương Nguyệt cũng không muốn hôm nay đến khu đang phát triển, tuy nhiên lệnh điều động đã đến phòng tổ chức cán bộ thành phố Bạch Sơn rồi, người phòng tổ chức cán bộ cũng tìm Lâm Xuân Hiểu nói chuyện, sẽ rất nhanh sắp xếp người tiếp nhận vị trí của nàng, nhưng dù sao vẫn còn chưa có chính thức đến khu đang phát triển Hồ Châu nhận công tác , vội vả như vậy đến đây, rất dễ dàng làm cho người ta cho rằng đây là mình không thể chờ đợi được, muốn lập tức tới đây cầm quyền.
Thế nhưng sau khi cùng La Bàn Hạ trao đổi, Lâm Xuân Hiểu biết rõ hiện tại Hồ Châu đang có một hạng mục lớn muốn đầu tư vào, nhưng đến cùng có thể được hay không cũng chưa biết được, tại vì nội bộ giữa thành ủy và ủy ban Hồ Châu đanh tranh cãi, theo ý của La Bàn Hạ, thì Lâm Xuân Hiểu hiểu được, là lãnh đạo cũ của mình tán thành hạng mục này đầu tư đến Hồ Châu đấy.
-Trường Sinh, chị như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới từ khi em rời khỏi huyện Hải Dương về sau, chúng ta còn có thể một lần nữa làm đồng sự, tuy chúng ta đều đến từ Bạch Sơn, nhưng em tới Hồ Châu thời gian dài hơn chị, em đối với cục diện Hồ Châu cũng rất hiểu rõ nhiều hơn, hơn nữa em ở Hồ Châu đã lập ra thành tích, chị cũng nghe được, chị thường nói cùng Hương Nguyệt, nếu em vẫn còn ở tại huyện Hải Dương làm từng bước một, thì không thể nào có được thành tích như ngày hôm nay, đúng không ?
-Lâm bí thư, ý của chị là nhờ chị nên em bị mất chức nên mới có được như ngày hôm nay, em còn phải cảm tạ chị phải không?
Đinh Trường Sinh mỉm cười nói ra, lúc này hắn mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, biểu hiện mới vừa rồi thật sự là không tốt, có chuyện gì cũng không thể lộ ra vẻ mặt bên ngoài, phải học được cách ẩn nhẫn, tư thái của mình còn chưa đủ, so với tham chánh hơn mười năm của Lâm Xuân Hiểu, thì mình còn non cực kì.
-Chị biết ngay là em còn đang giận chị, lúc ấy chị cũng chẳng còn cách nào khác, nên đành phải để cho em chịu tiếng xấu thay cho người khác, đó là do chị không đúng, về điểm này, chị thừa nhận, nhưng chuyện này đã qua, chúng ta bây giờ lần nữa lại trở thành đồng sự, em đừng có cầm lấy chuyện cũ này mà không thả ra a
Lâm Xuân Hiểu cũng có chút bực bội nói .
Tiểu tử này đối với mình làm như thế nào mà tức giận lâu như vậy, thay mặt lãnh đạo chịu tiếng xấu thay đây là chuyện cấp dưới về cơ bản phải rèn luyện hàng ngày, nếu như ngay cả oan ức cũng không thể gánh vác được, như vậy lãnh đạo nếu có chuyện gì tốt thì làm gì mà nhớ tới ngươi chứ, cho nên ở trong quan trường có một hiện tượng rất ý tứ, những quan viên hay bị lãnh đạo mắng cho sấp mặt, thường xuyên bị phê phán, lại thường được thăng tiến rất nhanh, nếu tinh tế phân tích, trong số đó có số lượng quan viện chịu nhiều oan ức cũng không ít .
-Lâm bí thư, em cũng không phải là vì chỉ một việc đó, chị và chị La đã từng nói với em không chỉ một lần rồi, em hiểu, nhưng còn về khu trang trại Việt Quất thì em cũng đã từng nói qua với chị, Hạ Phi dùng các loại danh nghĩa nhũng nhiểu cái trang trại trồng Việt Quất kia để lấy đi mười vạn nguyên, chuyện này chị đã xử lý qua sao?
Đinh Trường Sinh hiện đang bực mình chính là cái chuyện này.
-Hạ Phi người này có chút đặc thù, Trường Sinh ..nếu như đổi lại là em đang ở vị trí của chị, thì em sẽ xử lý làm sao?
Lâm Xuân Hiểu không có trả lời câu hỏi Đinh Trường Sinh, trái lại hỏi ngược lại , vì thế càng làm cho Đinh Trường Sinh rất thất vọng, nếu như Lâm Xuân Hiểu nói lời xin lỗi, thì Đinh Trường Sinh có thể sẽ đem chuyện này bỏ qua, chuyện có thể hòa hoãn một chút, nhưng nếu đã làm như thế, thù cũng đừng trách ta trở mặt.
-Đúng vậy, nếu là em thì cũng không có làm được gì, nhưng em nói cho chị biết , năm trước em đã báo qua cho chị về việc Hạ Phi lấy đi mười vạn của trang trại trồng Việt Quất, cho tới bây giờ Phong Minh Đào vừa cho em biết là hắn lại đến cầm đi mười vạn nguyên tiền nữa ….Ha ha, đây thật là kỳ quái, đến cùng cái trang trại Việt Quất này có phải là Hạ Phi tạo ra hay không, hơn nữa Lâm bí thư, trấn Sơn Lâm của huyện Hải Dương hiện tại xí nghiệp đã có nhiều hơn trước kia, vậy thì Hạ Phi đến cùng tại trấn Sơn Lâm cầm đi bao nhiêu tiền thì chị có biết không vậy?
-Em có ý tứ gì? Trách chị không có để ý tới Hạ Phi sao?
Lâm Xuân Hiểu có chút nổi giận, chính mình cũng sắp rời khỏi huyện Hải Dương rồi, ngươi nói như vậy rốt cuộc là ý gì? Chẳng lẽ việc này lại tính toán trêи đầu của ta?
-Lâm bí thư, chị cho rằng chị làm như vậy thì chủ nhiệm Hạ sẽ cảm tạ chị sao ? Sai rồi , chủ nhiệm Hạ sẽ không cảm tạ chi đâu, bởi vì chính chị đã đem Hạ Phi làm hư rồi, chính chị hại hắn đấy.
Đinh Trường Sinh mặt không đổi sắc nói ra .