CHƯƠNG 1275 . TỘI ÁC DƠ BẨN.
Tạ Cửu Lĩnh cùng Tạ Phương Quỳnh thì ở chung trong một gian nhà trong khu duc lịch hồ Thiên Sắc, Đinh Trường Sinh cho dù lá gan lớn như thế nào cũng không dám lưu lại, huống hồ thoạt nhìn vừa rồi Tạ Phương Quỳnh nghe cha mình nhắc tới Trọng Hãi nên tâm tình cũng không tốt, vì thế hắn cũng không muốn đi dẫm lên cây đinh này .
Quan hệ giữa nam nhân và nữ nhân chính là như vậy, cần một nơi trùng hợp, nếu như ở một địa điểm thích hợp mà không có thể tiến lên thêm một bước, như vậy về sau còn muốn gặp được tính huống tốt hơn như vậy, thì thật là khó khăn.
-Thôi em đi đây.
Tạ Phương Quỳnh bước ra tiễn đưa Đinh Trường Sinh.
-Cút nhanh lên đi, chị buồn ngủ lắm rồi..
-Này..em đi về…chị không lưu em ở lại sau..?
Đinh Trường Sinh cỡ nào ngóng trông Tạ Phương Quỳnh có thể lưu mình lại thêm một chút, mặc dù không là tới đâu , nhưng ít nhất có thể an ủi một chút tâm linh của mình ah.
‘’Rầm”.
Trả lời hắn là cánh cửa đóng mạnh lại, đồng chí Đinh Trường Sinh lắc đầu, bất đắc dĩ đi ra ngoài…
Mới vừa đi ra khỏi khu nhà nghỉ, thì thấy một người đàn bà ở cửa taxi xuống xe, vội vã đi tới gần bên, một phát nắm lấy cánh tay của Đinh Trường Sinh hỏi .
-Này cậu… lầu Vọng Hải nằm ở đâu vậy , tôi đang tìm lầu Vọng Hải .
– Lầu Vọng Hải? Ah .. ngay tại bên kia núi, chỗ cái nóc nhà kia, mà chị tìm ai lại vội như vậy .
-Tôi tìm con gái của tôi …nó . . .
Người đàn bà mang theo tiếng khóc nức nở chạy lên núi, nói là núi, kỳ thật chính là một cái đồi không cao, chỗ này gọi là lầu Vọng Hải, là nơi có căn nhà cao cấp nhất của làng du lịch hồ Thiên Nhất Sắc, vốn là Đinh Trường Sinh muốn thuê cho cha con Tạ thị, nhưng là lúc đó được cho biết là có người đặt thuê trước rồi.
Đinh Trường Sinh liếc nhìn người đàn bà trong đêm tối đi tìm con gái của mình, hắn quay người hướng bãi đỗ xe đi đến, nhưng vừa đi vài bước, đột nhiên nghĩ đến vừa tới đây đụng phải Tưởng Hải Dương cũng đi về hướng kia, hắn còn nhớ lại Tưởng Hải Dương hình như là mang theo một cô gái, chẳng lẽ người đàn này đang muốn tìm chính là Tưởng Hải Dương?
Một là xuất phát từ tò mò, một là đối với Tưởng Hải Dương thằng này nhạy cảm , cho nên liền âm thầm đi phía sau người đàn bà này, lặng lẽ cùng tới gần lầu Vọng Hải .
Lúc này Tưởng Hải Dương đang mắc cái áo tắm màu trắng, tuy bên ngoài vẫn còn hơi se se lạnh, nhưng trong phòng lại ôn hòa như xuân, trong tay hắn bưng hai ly rượu chát, đi đến khu ghế sa lon phòng khách, nhìn xem thiếu nữ ngồi trêи ghế sa lon, trong nội tâm ngứa ngáy một chút, nhưng hắn còn phải đợi một người đàn bà khác.
-Em gọi điện thoại cho mẹ thì nói lúc nào đến?
Tưởng Hải Dương hỏi.
-Mẹ nói nếu mau lắm, thì đi xe tới cũng phải mất hết một tiếng đồng hồ, chua kể là bị kẹt xe, anh họ ..anh tìm mẹ em có chuyện gì vậy?
Thiếu nữ khϊế͙p͙ sợ hỏi, mẹ của nàng đã từng nói với nàng, người anh họ này không phải là thứ tốt gì, nhưng không thể nào đắc tội với hắn, cho nên khi nàng đang đi trêи đường thì bị Tưởng Hải Dương kêu lên xe, cũng không biết rõ Tưởng Hải Dương đem nàng kéo đến tới nơi này để làm gì.
Đúng vậy, thiếu nữ này tên gọi Trần Ý Hàm, là con gái của Trần Vượng Hãi chi đội trưởng chi đội cảnh sát giao thông trước đây, mà bên ngoài cửa người đàn bà đến tìm con gái của mình đúng là Trinh Lan Ni lão bà của Trần Vượng Hãi .
Đinh Trường Sinh cùng Trinh Lan Ni là trước sau cùng đến lầu Vọng Hải , chỉ có điều Trinh Lan Ni thì không có phát hiện Đinh Trường Sinh đang tồn tại phía sau mình, Trinh Lan Ni thì đang sốt ruột vì con gái, vừa đến trước căn nhà liền nện đùng đùng vào cánh cửa.
-Ai , mợ à… không biết chừng nào thì mợ mới có thể nhẹ nhàng một chút a, hơn nửa đêm, mợ không thể nhẹ tay một chút sao, đập phá cửa như vậy, có phải là muốn cho người biết nửa đêm mợ mò tới chỗ của cháu?
Mở cửa ra quả nhiên là Tưởng Hải Dương .
-Hàm Hàm đâu rồi, ở nơi nào? Hàm Hàm ở nơi nào?
Trịnh Lan Ni đẩy Tưởng Hải Dương ra, chen vào.
-Mẹ , con đang ở chỗ này đây.
Trần Ý Hàm chạy mau tới .
Đinh Trường Sinh lúc này mới rõ ràng đến đáy ngọn nguồn môí quan hệ của ba người này, nhưng khi bọn họ vào trong nhà thì không còn nghe được bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng có mặt thằng hổn đãn Tưởng Hải Dương này, khó mà có được chuyện gì tốt .
Nhìn trêи lầu hai giống như là không người, vì vậy Đinh Trường Sinh lại trổ tài ăn trộm ngày xưa của mình, hắn nương nhờ ống thoát nước men bám vào leo lên lầu hai, từ t sân thượng luồn vào bên trong căn nhà, lần lượt từng gian phòng đều ngó qua một lần, đúng là không người, điều làm cho Đinh Trường Sinh khó hiểu là hơn nửa đêm Tưởng Hải Dương đem mợ cùng em họ của hắn đến tới nơi này để làm cái gì?
Đinh Trường Sinh tận lực cô gắng không gây ra tiếng động, thời gian dần qua đã đến gần khúc quanh thang lầu, từ nơi này có thể nhìn trông thấy bên dưới phòng khách cảnh vật hầu như là toàn bộ, với lại tiếng nói chuyện của ba người này cũng có thể nghe rất rõ .
-Mợ .. trong phòng này ấm áp lắm, cởi áo khoác ra đi.
Tưởng Hải Dương không cấm kỵ bên cạnh còn có em họ Trần Ý Hàm của mình, thò tay đem Trinh Lan Ni kéo đến bên cạnh mình, cũng không để ý đến Trinh Lan Ni có nguyện ý hay không, liền đem áo khoác của nàng cỡi ra.
Quả nhiên, bỏ áo khoác ra thì thân hình của Trinh Lan Ni càng là liêu nhân, vóc dáng thân hình đang hồi chín mọng khiến cho Tưởng Hải Dương không đứng yên, cho dù Trinh Lan Ni dùng ánh mắt như thế nào cầu khẩn Tưởng Hải Dương, nhưng tên hỗn đản này cũng đều bất vi sở động, một đưa tay vào bên trong bóp lấy bầu иɦũ ɦσα của nàng, một tay mò xuống bên khe ʍôиɠ của nàng xoa nắn.. .
-Hàm Hàm, con đi lên trêи lầu xem tivi đi, mẹ và anh họ của con có chút chuyện muốn nói.
Trinh Lan Ni biết rõ Tưởng Hải Dương là có ý gì, có thể là hắn muốn trước mặt Trần Ý Hàm đè mình ra cưỡi lên, làm cho mình xấu mặt, đây mới chính là điều nàng lo lắng nhất .
-Vâng..
Trần Ý Hàm ước gì mau rời khỏi nơi đây, vì vậy đứng dậy muốn rời khỏi nhưng Tưởng Hải Dương không cho.
-Ngồi xuống đây cho anh , anh đã cho em đi chưa?
Tưởng Hải Dương trừng mắt, bị dọa sợ Trinh Lan Ni cùng Trần Ý Hàm đều không dám lên tiếng, mà Trần Ý Hàm cũng sợ sệt ngồi xuống lại .
-Hải Dương, nếu có chuyện gì thì nói cùng với mợ, em họ của cháu còn nhỏ, cháu.. . . .
-Kỳ thật cũng không có việc gì, cháu chỉ muốn mợ giúp cho cháu một việc, nếu như mợ đáp ứng, đợi chuyện này xong xuôi, cháu sẽ không quấy rối đến mợ nữa, như thế nào đây?
Trịnh Lan Ni nghe Tưởng Hải Dương nói như vậy, trong nội tâm mừng rỡ, nhưng lại lập tức liền lo lắng, Tưởng Hải Dương đem mình gọi đến nơi đây, nêu chỉ nhờ mình hỗ trợ giúp hắn, thế thì tại sao lạ còn mang Hàm Hàm cũng mang tới nơi này, cho nên trong trong của nàng bắt đầu chìm xuống, nhìn xem ánh mắt của Tưởng Hải Dương, trong lòng của nàng như chìm đến tận đáy cốc .
-Lát nữa cháu có bằng hữu vô cùng trọng yếu đến đây, hai mẹ con mợ giúp cháu bồi hắn, chỉ cần bằng hữu cháu cao hứng, thì cháu sẽ đáp ứng mợ, tuyệt sẽ không tới tìm mợ nữa, như thế nào được chưa?
-Cháu có ý tứ gì? Còn Hàm Hàm . . .
Trịnh Trịnh Lan Ni nghe rõ cái gọi ‘bồi ‘ là có ý gì, nhưng nếu một mình thì thôi cũng không nói, nhưng cùng Trần Ý Hàm thì có quan hệ gì?
-Không phải một mình mợ, mà là hai mê con của mợ, người bằng hữu này của cháu tính tình có điểm lạ, hơn nữa lại có thân phận cao quý, nếu như mẹ con mợi có thể giúp cháu đem hắn hầu hạ cho tốt , lời nói của cháu quyết không nuốt lời.
Tưởng Hải Dương sau khi vói tay vào âʍ ɦộ của Trinh Lan Ni xoa xoa rồi rút ra , đốt một điếu thuốc hút nói .
Lúc này Trinh Lan Ni tâm như tro tàn, nàng đã biết rõ đêm nay không dễ dàng thoát thân, chính mình thì không sao, nhưng còn Trần Ý Hàm còn là một học sinh , nàng muốn cầu xin Tưởng Hải Dương buông tha cho Trần Ý Hàm, nhưng là nàng không thể nào mở miệng, bởi vì nàng biết rõ, lòng dạ độc ác Tưởng Hải Dương thì hắn sẽ không đáp ứng .
Trần Ý Hàm tuy vẫn là thiếu nữ, nhưng nàng không phải không hiểu ý tứ trong lời nói Tưởng Hải Dương, cho nên nàng chậm rãi đi tới, ôm lấy cánh tay Trinh Lan Ni, các nàng rất muốn khóc lớn một hồi, nhưng lại không dám khóc, thân thể run rẩy tràn đầy vô tận bi ai, trong đêm tại đây tội ác nở rộ cùng với việc làm bẩn thỉu dạ chi hoa.