Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (Dịch) – Chương 1251 Dựa vào phụ nữ lập nghiệp? – Botruyen

Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (Dịch) - Chương 1251 Dựa vào phụ nữ lập nghiệp?

CHƯƠNG 1251 : DỰA VÀO PHỤ NỮ LẬP NGHIỆP ?

-Thế nào ..chị thử xem còn đau nhiều không?

Đinh Nhị Cẩu giờ đem chân của Tạ Phương Quỳnh để tại trêи đùi của mình, bảo nàng hoạt động chân một chút thử xem.

-Ai … tại sao không nói trước, làm chị sợ muốn chết…

Tạ Phương Quỳnh oán giận, nhưng khi động chân, thì có cảm giác tốt hơn nhiều, chứ không phải đau thốn như vừa rồi..

-Nói cho chị biết trước, chị đề phòng làm căng cứng cái chân, lúc đó thì khó làm lắm, chỉ có xuất kỳ bất ý như vậy thì hiệu quả trị liệu mới tốt nhất…

-Hừ…chắc là trước kia không ít lần chữa cho đàn bà con gái, xem kỹ thuật của em thật là thuần thục, có phải là cứ gặp chân của phụ nữ là liền muốn kiểm tra?”

Tạ Phương Quỳnh giễu cợt với Đinh Nhị Cẩu nói .

-Không có …từ trước mãi cho tới bây giờ, em chỉ chữa cho Tiểu Hoa nhà của em một lần bị què chân mà thôi, nhưng lần đó không quá thành công, vì tình huống khác với chị..

Đinh Nhị Cẩu nghiêm túc nói .

-Tiểu Hoa? Là ai vậy ? Chị không nghe nói trong nhà của em còn người?

Tạ Phương Quỳnh nghi ngờ hỏi, một bên lắc lắc hoạt động cổ chân tại trêи đùi Đinh Nhị Cẩu.

-À..đó là con chó cái mà em nuôi, nó rất …

Đinh Nhị Cẩu đắc ý nói ra, nhưng lời chưa nói xong, thì Tạ Phương Quỳnh liền co đầu gối lên, chân của nàng chuẩn bị đạp Đinh Nhị Cẩu, vừa vặn khi nàng nâng lên đàu gối lên đã bị Đinh Nhị Cẩu nắm bắt được mắt cá chân, từ góc độ này, đôi mắt Đinh Nhị Cẩu cũng đúng lúc cùng cặp bắp đùi của Tạ Phương Quỳnh song song

Dưới ánh mặt trời chiếu thẳng vào, chân của Tạ Phương Quỳnh càng thêm trắng nõn, từng mạch máu nhỏ li ti đều có thể nhìn nhìn thấy, tựa như là làn da là trong suốt, không thể nghi ngờ cái góc độ này bây giờ là cực kỳ tốt, từ nơi này nhìn thẳng dễ dàng xuyên thấu đến chính giữa hai chân của Tạ Phương Quỳnh, nhìn càng thêm xa hơn chút, hắn từ từ bắp đùi gốc có mấy đầu lông đen nhánh, dán tại ở nơi đường viền cái qυầи ɭót tinh nghịch run rẩy, từ nơi cái bánh bao thịt phình lên trùm lên là một thảm cỏ đen ẩn hiện, có vẻ nghe thấy được một chút mùi vị khác thường, từ chỗ chính giữa khe thịt đó, đã có một mảnh ẩm ướt còn đọng lại, hiển nhiên lúc nãy ở trêи xe khi hắn dùng tay sờ soạng bên trong ɦσα ɦuyệt của nàng trêu đùa, thì cái bánh bao thịt kia bị kϊƈɦ thích hưng phấn trào ra chất lỏng thấm vào trêи cái qυầи ɭót hiện giờ đã đang khô dần lại tao nên màu sẩm hơn trêи làn vải mỏng, sau khi thấy được cảnh tượng chỗ đó của Tạ Phương Quỳnh, Đinh Nhị Cẩu hưng phấn có chút phát run lên.

Tạ Phương Quỳnh cũng nhìn thấy trong đôi mắt Đinh Nhị Cẩu tràn đầy lửa nóng, trong lòng nàng cũng nhảy dựng :

-Em đang nhìn cái gì đó..

Tạ Phương Quỳnh giọng điệu mặc dù có chút nghiêm nghị, nhưng làm cho Đinh Nhị Cẩu thấy có chút kỳ quái chính là, lúc Tạ Phương Quỳnh nói lời này trong đôi mắt lại lộ ra một đôi mắt to ngập nước, không tránh khỏi lộ ra một chút ánh mắt kϊƈɦ thích, dạng như vậy, không giống như trách cứ mà lại giống như có chút cổ vũ, lời nói nhẹ nhàng, trêи trán Đinh Nhị Cẩu thoáng cái chảy ra mồ hôi..

-Chị à… em còn có thể nhìn gì khác a…

Nghe được Đinh Nhị Cẩu vừa nói như vậy, Tạ Phương Quỳnh nhìn hắn không chuyển mắt, trêи khuôn mặt đẹp cũng không biểu lộ gì khác thường..

-Quá mức …thả chân chị ra, để chị mang giày vào, chúng ta trở về đi.

Tạ Phương Quỳnh lườm Đinh Nhị Cẩu, mặt nàng đỏ bừng, hôm nay ngắn ngủi trong vòng mấy giờ bị thằng này chiếm được tiện nghi nhiều lần…

Đinh Nhị Cẩu đành cười cười, không có lên tiếng, yên lặng để nàng mang cái tất chân vào, sau đó lại thận trọng mang giày cho nàng, toàn bộ quá trình hắn không nói một câu, lại làm cho Tạ Phương Quỳnh cảm thấy không quen, cho nên khi hắn vịn nàng đứng lên, không nhịn được lên tiếng :

-Sao lại im lặng như vậy, đừng nói là em cảm thấy ngượng ngùng chứ ?

Tạ Phương Quỳnh lớn tuổi hơn Đinh Nhị Cẩu khá nhiều, cho nên nói tới nói lui cũng là thẳng thắn dễ dàng, tựa như thùng thuốc súng vậy

-Cũng không phải là vậy, nói thật em tới Kinh Sơn, thật tình là muốn khuyên chị đến Hồ Châu đầu tư xây dựng xí nghiệp, nhưng bây giờ em đã sợ hãi rồi…

Đinh Nhị Cẩu xoay người nhìn Tạ Phương Quỳnh nói ra .

-Vì cái gì?

-Bởi vì em phát hiện ra, từ khi chia tay ở thành phố Bạch Sơn, em cứ cho rằng lúc kia đối với chị chỉ là một loại tình cảm ʍôиɠ lung, lúc đó em còn chưa hiểu được rõ cảm tình của mình, nghĩ rằng chỉ qua một thời gian ngắn thì sẽ quên đấy, nhưng lúc này đây, em mới cảm thấy được cái cảm tình này là chân thật.

-Ai …đàn ông nào cũng nói lời như vậy, những lời như thế này thì phụ nữ nào cũng đều thích nghe, nhưng Trọng Hãi thì chưa từng có nói chị như vậy, bằng không có thể chúng ta cũng sẽ chưa ly hôn.

-Em cùng với anh ấy thì không giống nhau, Trọng hãi thì dựa vào thế lực trong gia tộc lập nghiệp, còn em thì chỉ là vào tự chính mình cùng với phụ nữ mà lập nghiệp, nếu miệng mà không ngọt, thì sẽ có người phụ nữ nào sẽ thích em đây này.

Đinh Nhị Cẩu có vẽ tự giễu mình nói .

-Thôi đi .. dựa vào phụ nữ lập nghiệp sao ? Vậy nói cho chị nghe một chút đi, em dựa vào người phụ nữ nào vậy ? Chị thấy em chỉ là dựa vào cái miệng lập nghiệp thì đúng hơn…

Tạ Phương Quỳnh thử đi vài bước, tuy nhiên vẫn còn có cảm giác còn đau.

-Đường này không dễ đi, để em cõng chị lên đi..

-Ừ…vậy cũng được , vốn là chị có việc nên muốn đi đến quặng mỏ nhìn xem đấy, nhưng mới đến nơi đây thì bị như thế này, giờ quay trở về.

Tạ Phương Quỳnh còn hơi ngượng ngùng, thì đã bị Nhị Cẩu hai tay ôm lấy hai bên cái ʍôиɠ đẫy đà tròn xoe dùng sức nâng nàng lên lưng mình, dọc trêи đường đi, hai bàn tay của hắn ăn mặn không ngừng ve vuốt lấy khe ʍôиɠ của nàng, nhưng không hiểu vì sao, Tạ Phương Quỳnh cũng mặc kệ cho hắn làm càn mà không có phản ứng gì chỉ một mực im lặng, đến khi khi đã ngồi vào trong xe, thì bên dưới cái qυầи ɭót của nàng đã ướt đẩm dịch nhờn tiết ra rồi, nàng đã hiểu ra một điều, nếu hắn thật sự dám muốn thân thể nàng, có thể là nàng cũng không hề từ chối…

…………………………………………………………………………………………

Lần này hắn thành thành thật thật lái xe một mạch về tới văn phòng tổng bộ sắt thép Tạ thị, đem sau khi xe dừng lại, hắn vươn tay cầm chặt tay trái của Tạ Phương Quỳnh, nói ra:

-Em sẽ không cùng đi lên đâu, nếu như cha chị có hứng thú, hoan nghênh hai người đến Hồ Châu, cho dù chỉ là dạo chơi cũng được, em sẽ chiêu đãi, chị thay em cáo biệt cha chị nhé, em không quấy nhiễu nữa…

-Em muốn đi sao?

Tạ Phương Quỳnh sau những chuyện vừa xảy ra giữa hắn và nàng, còn cho rằng Đinh Nhị Cẩu sẽ ở lại vài ngày với nàng, nhưng không ngờ hắn lại đi .

-Vâng… em chỉ sợ là cứ tiếp tục ở đây, em sẽ cầm giữ không được với chị,

Đinh Nhị Cẩu nghiền ngẫm nhìn Tạ Phương Quỳnh, rồi đưa một tay xoa nhẹ lấy trêи hai bầu иɦũ ɦσα nàng, một tay vuốt lấy mái tóc tán loạn vén gọn vào tai nàng rồi nói, bất chợt Tạ Phương Quỳnh nắm lấy một bàn tay của hắn đưa xuống nơi cái âʍ ɦộ của mình để bàn tay hắn úp lên cái mu căng phồng của mình rồi nói..

-Cầm giữ không được thì đừng có cầm giữ nữa, chuyện này cũng đâu có gì , hay là sợ chị ỷ lại vào em ? Lưu Hương Lê đã nói cho chị biết, em có một đống đàn bà, cho nên Lưu Hương Lê cũng lười ghen tuông, tốt nhất trừng phạt là không để cho em nhìn thấy nàng, vì thế đó cũng là nguyên nhân vì sao Lưu Hương Lê không đi tìm em, em thì cho mình là phong lưu, kỳ thật người ta đã sớm không còn có thèm đến em rồi.

Tạ Phương Quỳnh nói xong, hất tay hắn ra đẩy cửa bước xuống xe .

Đinh Nhị Cẩu lòng bàn tay vừa cảm nhận sự ẩm ướt của cái âʍ ɦộ nàng, chưa kịp nói thêm gì, thì nàng đã xuống xe, hắn đành trải lại chìa khóa ném cho Tạ Phương Quỳnh, rồi cũng bước xuống, đi bộ ra ngoài cổng ra vào, bên ngoài đã có sẵn một chiếc xe đang chờ hắn, Tạ Phương Quỳnh cũng nhìn thấy, nàng không ngờ tới chiếc xe này là tới đón Đinh Nhị Cẩu đấy.

Tạ Phương Quỳnh đứng ở cổng ra vào, mãi cho đến chiếc xe kia biến mất mới xoay người quay trở lại văn phòng, thấy nàng đi khập khễnh, Cố Hiểu Thiến thấy được, vội tới dìu nàng

-Tạ tổng, đây là thế nào vậy… bị đau chân à?

-Không có việc gì, chỉ hơi đau chút, không sao, đừng nói cho cha tôi biết, chứ lại lo lắng.

-Sợ cha lo lắng thì phải biết tự chiếu cố bản thân của chính mình, tiểu tử ngu ngốc kia đâu rồi, chuyện gì xảy ra ? Con vừa đi đâu về vậy, đã vậy cái chân còn bị đau..

. Không biết lúc nào, Tạ Cửu Lĩnh đã xuất hiện ở sau lưng các nàng.

-Ui… cha vào mà không lên tiếng a, dọa con hết hồn..

-Như thế nào mà không có tiếng, cha cũng không phải là quỷ, chỉ là do con không yên lòng nên không nghe thấy a.

-Con cùng Đinh Trường Sinh cùng đi đến quặng mỏ, đường xuống núi bị trợt chân, nên bị trật chân, nhưng không sao rồi, hắn đã bẻ lại khớp rồi.

Tạ Phương Quỳnh giải thích nói.

-Hay là đi bệnh viện kiểm tra một chút đi, hắn cũng biết y thuật à?

Tạ Cửu Lĩnh không tin hỏi.

-Được rồi, không cần đâu, cha …đến văn phòng của cha, con trao đổi công việc một chút, có một số việc còn cũng không nắm chắc được, xem ra chúng ta nên cải biến về con đường phát triển riêng của chúng ta ..

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.