CHƯƠNG 1244 : ĐẠI LỪA DỐI.
Tạ Phương Quỳnh thật sự là không ngờ, mình vừa cúp điện thoại không nói chuyện với Đinh Nhị Cẩu nữa, giờ thì hắn rõ ràng là đi xe đến văn phòng tìm đến mình, thằng này thuộc dạng người như thế nào đây ah.
-Tại vì có việc không thể nói trong điện thoại, nên em cần phải chạy đến nơi này xa như vậy….
Lúc nữ thư ký Tạ Phương Quỳnh đem Đinh Nhị Cẩu dẫn vào văn phòng tổng giám đốc tổng bộ sắt thép của Tạ thị tại Kinh Sơn, thì Tạ Phương Quỳnh kinh ngạc đến ngây người.
-Chị Tạ à… đã thật lâu không có gặp chị, em rất nhớ chị đấy, này cô gái… tôi và tổng giám đốc của cô có chút chuyện riêng tư muốn nói, cô có thể ra ngoài một chút, ah… đúng rồi, rót giùm tôi chén trà, loại trà búp Minh Tiền Long Tĩnh đấy nhé..
Đinh Nhị Cẩu lên tiếng chào Tạ Phương Quỳnh xong, liền đem thư ký bên cạnh bên nàng đuổi ra ngoài .
-Em đến đây để nói hươu nói vượn gì vậy ? Cứ mang cho hắn chén nước lạnh là được rồi . . .
-Uống nước lạnh rất dễ bị tiêu chảy, chị không biết là dạ dày của em không tốt sao?
Đinh Nhị Cẩu rất tự nhiên đến ngồi đối diện với Tạ Phương Quỳnh, nữ thư ký liền nhanh đi ra ngoài rồi, nàng ta cũng như đã nhận ra, người đàn ông trẻ tuổi này cùng bà chủ của mình có quan hệ không tầm thường, chuyện này phải báo ngay cho lão gia tử biết ngay, từ khi bà chủ của mình ly dị, thật đúng là chưa từng thấy qua một người đàn ông nào tìm tới tận cửa …..
Hơn nữa người đàn ông trẻ tuổi này tuy nói hơi nhiều một chút , nhưng ngoại hình nhìn qua thấy cũng điển trai, hơn nữa quan trọng nhất là xem xét người này so với tiểu thư nhà mình nhỏ hơn đến mấy tuổi, nhưng xem bộ dáng là có khí chất, vừa rồi lúc vào công ty, thằng này lại chạy một chiếc LandRover, chắc là không phải một tên tiểu bạch kiểm, chạy đến đây vì tiền của Tạ gia a…
-Nói đi ..chuyện gì, chỗ này của chị rất bận rộn đấy, không rảnh cùng em nói chuyện phiếm đâu.
Tạ Phương Quỳnh bất mãn ngửa mặt lên, thoải mái nằm dựa trêи mặt ghế, nhưng nàng lấy bàn tay vỗ vỗ trêи xương cổ của mình, cả ngày hôm nay từ khi bước vào cái văn phòng, vẫn chưa bước ra khỏi cửa, tất cả ăn uống gì cũng ở trong cái phòng làm việc này
-Chị Tã … em báo cho chị biết một cái tin tốt, em lại lên chức.
Đinh Nhị Cẩu cười hề hề nói ra.
-Há, vậy chúc mừng em…nhưng mà chuyện em thăng quan thì cùng chị đâu có quan hệ gì, đâu có đáng giá để em chạy từ thật xa đến nơi này báo tin vui cho chị?
Tạ Phương Quỳnh lườm Đinh Nhị Cẩu nói, nàng luôn có cảm giác tiểu tử Đinh Nhị Cẩu này hôm nay tới đây nhất định là không có chuyện gì tốt, thằng này nếu không có việc cầu người thì sẽ không có sắc mặt như vậy đâu…
-Em nhớ lại lúc em còn ở thành phố Bạch Sơn, em đã dẫn vào một nhà đầu tư từ Hồng Kông xây dựng một xưởng dược chế thuốc, chị cũng có tham gia cổ phần, kiếm không ít lợi nhuận, còn nữa, trang trại trồng cây việt quất của me cũng có chị chen vào, cũng lấy được tiền không ít, lần này đây, em đưa tới cho chị một cái cơ hội kiếm tiền nhiều hơn nữa, chị có muốn chúng ta cùng trao đổi qua thử xem…
Đinh Nhị Cẩu nói đến đây còn cố ý nhấn đến chỗ hấp dẫn then chốt..
Tạ Phương Quỳnh vừa nghe đến có cơ hội kiếm tiền, lập tức bật người dậy, dạng rất giống như là mèo nhìn thấy cá vậy … Cũng không trách được Trọng Hãi cùng nàng ly dị, người đàn bà này nhất định chính là tiền để trong mắt, bất quá, nói cho dễ nghe một chút, người ta gọi là có thiên phú buôn bán kinh doanh .
-Cơ hội gì?
-Em bây giờ là chủ nhiệm quản ủy hội khu khai phát của thành phố Hồ Châu, bất luận chị đầu tư theo kiểu như thế nào, em đều có thể bảo chứng cho chị ba năm miễn thuế, một năm miễn tiền thuê đất, điều kiện này chỉ ưu đãi cho mình chị, chị phải tuyệt đối giữ bí mật cho em đấy.
Đinh Nhị Cẩu cảm giác được điều kiện của mình đưa ra quá hấp dẫn, cho nên mỉm cười đắc ý.
-Này… nói tới nói lui đã lòi ra đuôi chột rồi, chẳng qua là đến nơi này muốn vòi tiền của chị….em đi đi… hiện tại chị không có tiền, sắt thép của Tạ thị bây giờ nhập hàng mà không xuất ra được, càng không có tiền nhàn rỗi để quăng đến nơi nào đó của em, tốt hơn là em đi tìm địa phương khác hoá duyên đi a.
Tạ Phương Quỳnh chả có hừng thú gì về chuyện này nói ra .
-Ai dà…em không phải đến đây là muốn tiền của chị, mà là tới đây để giúp chị đấy, lúc đi trêи đường em còn suy nghĩ, nếu nói về ngành nghề sắt thép, thì chị so với em lành nghề hơn nhiều lắm, nhưng em lại có tin tức tốt, nếu chị cảm thấy hữu dụng, thì em có thể giúp chị một tay.
Đinh Nhị Cẩu thừa nước đục thả câu nói.
-Giật dây phải không ? Cùng ai hợp tác?
-Tại khu đang phát triển của thành phố Giang Đô có một công ty của người Nhật chuyên sản suất các linh kiện cơ giới hạng nặng, tổng giám đốc là Tùng Hạ Trọng Công chị có biết không ? Em có quen biết con gái của ông ta làm quản lý ở công ty, theo em được biết, Tùng Hạ Trọng Công khi sản xuất có cần một số vật liệu bằng thép đặc thù đều phải mang từ Nhật Bản vận chuyển sang, nên giá thành phẩm cực cao, nếu sắt thép của Tạ thị có thể trở thành nhà cung ứng sắt thép cho Tùng Hạ Trọng Công trong chuyện này, như vậy thì chuyện này đối Tạ thị không phải là rất có lợi sao?
Đinh Nhị Cẩu nói.
Thằng này vì muốn kéo người đến đầu tư ở khu khai phát của mình, có thể nói là rất nhọc lòng ra sức, đi khắp nơi lừa gạt, như một bà mối vậy, hai bên cùng hống, hống đến khi nào đến cùng một chỗ thì mới thôi .
-Em còn có cái bản lãnh này à?
Tạ Phương Quỳnh vẫn hoài nghi hỏi.
-Kỳ thật trong nước cũng có rất nhiều nhà sắt thép chế tạo vật liệu thép cơ giới đấy, nhưng về vật liệu thép đặc thù, còn sắt thép của Tạ thị đã làm nhiều năm như vậy , sẽ có ánh mắt nhìn về điểm ấy chứ ?
Đinh Nhị Cẩu hỏi ngược lại
-Chúng ta cũng có nghiên cứu phát minh chế tạo một số ít vật liệu thép đặc thù, nhưng số lượng không nhiều lắm, rất có hạn…
-Chị Tạ…, chị cứ xem trêи bản đồ biểu hiện, thành phố Hồ Châu nằm ở trung tâm của tỉnh Trung Nam, cách tỉnh thành cũng không phải rất xa, mấu chốt là giao thông đường thủy tại Hồ Châu rất tốt, nếu chị có thể sản xuất ra vật liệu thép đặc thù, tại thành phố Hồ Châu xây dựng một xí nghiệp sản xuất, em cam đoan sẽ giúp chị nắm lấy trong tỉnh Trung Bắc vì thuận lợi giao thông, chỗ đó có một số công ty cũng giống như là của Tùng Hạ Trọng Công, như vậy toàn bộ địa khu Hoa Trung đều nắm dưới sự khống chế sắt thép của Tạ thị rồi, so ra thì Hồ Châu vẫn là thiên thời địa lợi, rất thuận tiện…
-Đinh Nhị Cẩu, em không khoác lác thì sẽ bị chết sao? Em cho rằng em ở nơi này ba hoa thì chị sẽ liền tin em à, đừng có lừa phỉnh chị a..
-Ai …tại Kinh Sơn tuy rằng có quặng sắt, nhưng theo em được biết cũng khó mà vận chuyển đi nơi khác, như vậy bước kế tiếp khoáng thạch cho dù có dâng đến miệng, mà giao thông không tiện thì đồng nghĩa với giá thành phẩm tăng cao, do đó sắt thép của Tạ thị trong tương lai cũng không thể nào ở lâu dài tại Kinh Sơn được.
Đinh Nhị Cẩu nói rất nghiêm túc với Tạ Phương Quỳnh.