Tiếng chim hót làm Hướng Nhật bừng tỉnh, hắn phát hiện mình đang ở một nơi hoang vu chứ không còn là khách sạn. Nhớ tới tình cảnh từng trải qua trước kia hắn cũng không mấy hoảng loạn.
Nhưng lần này khác với trước đó, lần kia là trong rừng sâu núi thẳm còn lần này… Đảo mắt nhìn quanh thấy khói bếp từ phía xa xa, mà gần đó là con đường mòn hình thành do nhiều năm đi lại nên rõ ràng khu vực này có con người.
Hướng Nhật đứng dậy đi về hướng khói bếp bốc lên. Tạm thời hắn không biết làm sao thoát khỏi giấc mơ cổ quái này nên cứ đến đâu hay đến đó. Rất nhanh đã tới nơi, không như Hướng Nhật tưởng tượng, ở đây không có nhà cửa mà là một dòng suối nhỏ chảy qua rừng cây, có một đống lửa đang cháy, bên cạnh bếp lửa còn có hai con cá nướng xiên que bốc lên hương thơm mê người.
Ngoài ra thì chẳng hề thấy một bóng người. Có lẽ đang nướng cá lại phải đi vội nên cá chưa kịp chín để lấy, việc dập lửa thì càng không cần nói. Hướng Nhật tới bên cạnh cầm lấy hai con cá, đột nhiên suy nghĩ nảy ra trong đầu, nếu đã là giấc mơ thì chẳng biết có thể ăn được hay không?
Nghĩ vậy hắn liền với tay chuẩn bị lấy con cá, đột nhiên từ xa truyền tới tiếng bước chân, Hướng Nhật vội vàng thuấn di tới bụi cỏ gần đó. Hai bóng người xuất hiện trên con đường mòn không ngừng cười nói vui vẻ, giọng nói nghe rất đáng yêu. Hướng Nhật núp trong lùm cây quan sát, lúc nhìn thấy gương mặt của hai người thì thiếu chút nữa hắn đã nhảy dựng lên.
Hai bóng người đó không ngờ lại là Phương Nghi và Phạm Thải Hồng. Các nàng tay trong tay hiển nhiên quan hệ rất thân thiết. Bởi hai người đều “không già” nên chẳng biết tuổi thực lúc này. Nhưng rất kì quái bởi sự xuất hiện của hai nàng trong giấc mộng. Hướng Nhật nghĩ không ra nên đành phải tiếp tục quan sát.
– Sư tỷ, tỷ xem cá chín rồi kìa.
Phương Nghi rút tay ra rồi vội vàng chạy về phía đống lửa.
– Đợi đã!
Phương Nghi chuẩn bị lấy cá thì đột nhiên rụt tay lại.
– Sao thế?
Phương Nghi sửng sốt.
– Có người động vào cá của chúng ta.
Phạm Thải Hồng bước tới, mắt dáo dác nhìn quanh. Phương Nghi cũng cẩn thận, ánh mắt sắc lạnh bắt đầu tìm kiếm điều bất thường ở chung quanh. Hai người không phát hiện ra gì nên cuối cùng dồn hết sự chú ý vào bụi cỏ rậm rạp kia. Nếu có người trốn, ngoài nơi đó ra thì chẳng còn chỗ nào khác.
Không có cây to nào để trốn, tuy Hướng Nhật không sợ bị phát hiện nhưng lúc này cũng khẩn trương chẳng hiểu vì sao các nàng lại biết hắn động vào cá? Chỉ tùy tiện sờ vài cái, nhánh cây xiên con cá cũng chưa hề rút ra.
– Ra đi, ta biết ngươi ở đó.
Phương Nghi lạnh lùng quát, hiển nhiên nàng đã dám chắc có người ở đó.
– Biết tại sao ta nhận ra ngươi động vào cá không? Lúc đi ta đã làm dấu, đuôi cá hướng về phía đống lửa, giờ thì cái đầu lại quay vào trong, không có người chạm vào thì làm sao mà thành ra như thế được?
Phương Nghi nói nhưng ánh mắt sắc lạnh vẫn dán chặt vào lùm cây.
Xui! Hướng Nhật thầm than, yêu nữ này quá giảo hoạt, đi rồi mà vẫn không quên làm dấu trên con cá.
– Nếu không ra thì đừng trách chúng ta không khách khí!
Phạm Thải Hồng chuẩn bị công kích, làm quang lóe lên trên bàn tay.
– Đừng nóng, đừng nóng, tôi ra là được chứ gì!
Hướng Nhật biết không trốn được nữa, đổi lại là hắn thì chắc chắn hắn cũng nghĩ chỉ có bụi cỏ là nơi ẩn nấp duy nhất.
– Ngươi là ai?
Dù nhìn gương mặt non nớt của Hướng Nhật nhưng Phương Nghi vẫn không buông lỏng sự cảnh giác, nàng vẫn lạnh lùng nhìn hắn.
– Khụ khụ…
Lúc này Hướng Nhật mới nhớ ra trong mộng Phương Nghi không hề biết mình, mà ở đời thực có thể nói nàng cũng chẳng có hảo cảm gì với hắn. Nghĩ vậy nên hắn muốn trêu đùa nàng, dù sao đây cũng chỉ là giấc mộng, dù làm vài việc thái quá cũng chẳng lo việc chịu trách nhiệm.(:-) Ý đồ đen tối, các đồng nghiệp cứ tiếp tục tưởng tượng)
– Nếu anh nói anh là chồng tương lai của em, em có tin không?
Hướng Nhật nghiêm nghị nói với Phương Nghi, đương nhiên hắn cũng đã chuẩn bị thuấn di chạy trốn. Nhưng khác so với tưởng tượng của hắn, chẳng những nàng không đánh người mà còn dùng ánh mắt kì quái nhìn hắn, thân thể Phạm Thải Hồng cũng chấn động, nhìn hắn bằng ánh mắt tò mò.
Hướng Nhật cảm thấy sởn da gà, lạ thật, với sự hiểu biết của hắn về hai nàng, chỉ cần nghe ra câu này nhất định hai người sẽ ra tay, giờ phản ứng như vậy khác hẳn so với Phương Nghi và Phạm Thải Hồng mà hắn biết.
– Này, anh nói là chồng tương lai của hai em mà sao không có phản ứng gì thế?
Thấy hai người nhìn chằm chằm vào mình Hướng Nhật liền nhắc lại.
– Ngươi có gì để chứng minh?
Phương Nghi hít sâu một hơi rồi áp chế cảm xúc hỏi.
– Chứng cớ?
Hướng Nhật sửng sốt, chẳng lẽ trong mơ hai nàng uống nhầm thuốc? Nếu không làm sao lại có thể nói ra những lời đánh chết cũng chẳng ai tin như vậy?
– Hai em tin lời anh thật à?
Hướng Nhật có cảm giác dường như Phương Nghi và Phạm Thải Hồng đều nghĩ vậy, chỉ cần việc cả hai không xông lên đánh tới tấp cũng đủ chứng minh. Dù sao thì đây cũng chỉ là giấc mộng, phát triển theo ý hắn cũng đâu có gì kì quái? Thực ra Hướng Nhật cũng cho rằng hắn từng có ý tưởng tòm tem với hai nàng nên trong mộng thành ra như vậy là rất bình thường.
– Chứng minh đi! Tôi muốn chứng cứ!
Phương Nghi tức giận, Phạm Thải Hồng cũng liếc hắn bằng ánh mắt sắc như dao cạo. Hướng Nhật không biết móc đâu ra để chứng minh, chỉ là nhất thời muốn trêu đùa không ngờ nó lại thành ra thế này, trước đó hắn còn tưởng hai nàng sẽ nổi đóa lên lao vào đánh hắn một trận, lúc đó có thể tiện tay kiếm chút đậu hũ mà không cần phải chịu trách nhiệm. Thực lực hai người hắn thấy rõ, Phạm Thải Hồng là cấp bốn đỉnh phong, Phương Nghi là cấp bốn trung đẳng, đùa giỡn như trở bàn tay. Giờ việc tiến triển tới nước này hắn cũng không có cớ để sàm sỡ con nhà người ta.
– Biết tên hai em đã đủ chưa? Cứ coi đấy là “chứng cứ” đi vậy.
– Nói.
Chứng cứ “hoang đường” như vậy nhưng hai người không hề phản đối mà đồng thanh nói.
– À, em là Phương Nghi, cô ấy là Phạm Thải Hồng…
Hướng Nhật vừa dứt lời thì hai nàng dùng ánh mắt kì quái nhìn hắn. Nói chính xác là phía sau lưng hắn.
Đằng sau? Chẳng lẽ có gì ở đó? Đột nhiên Hướng Nhật cảm thấy sởn tóc gáy, thân thể không ngừng run rẩy. Tuy không cảm giác được có gì ở sau lưng nhưng Hướng Nhật thấy rét lạnh.
Ai, là ai? Ai ở sau lưng ta?
– Sư phụ.
Âm thanh của Phạm Thải Hồng cùng Phương Nghi thức tỉnh Hướng Nhật, lúc này mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng áo hắn.
– Ừm.
Âm thanh hiền hòa nhưng lại rất nghiêm khắc, tựa như rất gần nhưng lại cao vời muôn trượng. Hướng Nhật không thể xác định được người nói ở bên cạnh hay cách xa ngàn dặm, cảm giác nặng nề này chực chờ khiến hắn muốn thổ huyết.
– Ngươi là người đó? Đáng tiếc…
Sau lưng truyền tới tiếng thở dài khe khẽ.
Người đó? Người nào? Hướng Nhật cảm thấy đầu ong ong như muốn nổ tung, khó khăn quay đầu lại chỉ nhìn thấy một thân ảnh màu trắng không rõ gương mặt, cũng không rõ hình dáng cụ thể, tựa như một nữ quỷ không có thân xác.
– Đáng tiếc…
Âm thanh tiếc rẻ lại vang lên, Hướng Nhật chớp mắt chỉ muốn nhìn cho rõ nhưng cái bóng trắng kia lóe lên đã tới trước mặt, cảm giác như yết hầu bị một bàn tay lạnh lẽo xiết lại. Rất nhẹ nhàng khiến Hướng Nhật cảm thấy tựa như đối phương đang trêu đùa mình nhưng trong lòng lại cực kì căng thẳng, thân thể căng cứng, ngay cả huyết dịch trong cơ thể cũng đông lại.
– Ngươi là Âu Dương…A!
Trước khi hôn mê Hướng Nhật vẫn nghe thấy hai tiếng thét của Phạm Thải Hồng và Phương Nghi, sự sợ hãi đến tột cùng. Đây là Âu Dương lão quái? Là thực lực của lão quái vật sống mấy trăm năm?