Hội trường đấu giá chỉ bằng một nửa so với đại sảnh, ánh đèn cũng chỉ đủ để chiếu sáng mờ mờ cho dãy ghế ngồi. Thực ra làm vậy cũng là để đảm bảo an toàn cho khách mời, ai dám khẳng định sẽ không có kẻ lòng mang ác ý, giả như muốn trả thù hoặc nổi lòng tham khi thấy bảo vật của người khác, điều này những ban tổ chức hội đấu giá cực kì không muốn gặp phải.
Việc sắp đặt dãy ghế cũng để khiến khách mời an tâm, không cần phải lo lắng về việc đắc tội với người khác hoặc có kẻ đỏ mắt khi nghe báo giá. Theo quy định tham dự hội đấu giá, một thiệp mời có thể ngồi một dãy ghế, ban tổ chức cũng phát số thiệp mời đúng bằng số dãy ghế nhưng nếu hai phía khách mời muốn ngồi chung thì cũng không có ý kiến, dù gì thì không gian rất rộng, bảy tám người cũng vẫn thoải mái.
Hướng Nhật, Tô Úc ngồi cùng Hoắc Vãn Tình và La tỷ, sự sắp xếp này cũng là do trước đó Hướng Nhật và Hoắc Vãn Tình thương lượng. Tuy đi cùng Tô Úc mà làm ngơ với Hoắc Vãn Tình, tuy đã đồng ý tặng nàng Hỏa Diễm Chi Tâm, nếu chỉ có Tô Úc ở bên, dù có giành được cũng đâu thể đưa ngay cho Hoắc Vãn Tình?
Tuy nhiên ngồi cùng một nơi thì không cần lo, dù lấy được Hỏa Diễm Chi Tâm rồi đưa cho người ta thì vẫn có thể lấy cớ Hoắc Vãn Tình hỗ trợ hắn, càng không cần nói ước định trước đó của hai người. Rõ ràng rất danh chính ngôn thuận.
– Hoắc tiểu thư, Lý tiểu thư là người Lý gia sao?
Trong hội trường, tuy Hướng Nhật cũng đoán sơ sơ về thân phận ả đàn bà kia nhưng vẫn muốn chứng thực từ miệng Hoắc Vãn Tình.
– Ừm.
Hoắc Vãn Tình biết Hướng Nhật hỏi Lý gia nào, nàng gật đầu nhưng sắc mặt xám xịt, ánh mắt nhìn đăm chiêu về phía sảnh đấu giá phía xa xa không biết đang nghĩ gì.
Lúc này, trên sảnh đấu giá, một người đàn ông mặc áo dài màu đen giống như mục sư chừng bốn chục tuổi bước lên bục, khẽ hắng giọng nói:
– Kính thưa các quý ông, quý bà và chư vị quan khách, hoan nghênh mọi người tới dự hội đấu giá do Phleps tiên sinh tổ chức đêm nay, ở đây…
Sau đó là những lời sáo rỗng tràng giang đại hải nhưng người đàn ông da trắng cũng dùng tiếng Anh và tiếng phổ thông phát biểu lại một lượt, có lẽ là muốn tránh khỏi sự phiền phức của ngôn ngữ bất đồng. Hướng Nhật cũng chẳng rảnh mà nghe, bởi lẽ có một cái tên hấp dẫn hơn- Phleps?
Trong đầu Hướng Nhật thoáng hiện ra những kí ức khi ở Mỹ, cty của tổ chức phía sau màn cũng tên là Phleps, phiên âm cũng là Phleps, chẳng lẽ có quan hệ với nhau? Hay chỉ là sự trùng hợp?
Dù sao thì tên người nước ngoài giống với tên cty hay sản phẩm gì đó cũng là bình thường, nếu thực sự có quan hệ, là người của tổ chức sau màn thì việc gì Hainke phải vay tiền để giành lấy đồ vật kia, sợ rằng hắn đã tìm tới người tổ chức hội đấu giá lấy đi, cũng có thể việc đấu giá này sẽ không diễn ra?
Nghĩ vậy Hướng Nhật khẽ lắc đầu, bởi hai ngày nay dính tới người áo đen kia khiến tinh thần hắn rối loạn, suy nghĩ cũng không còn được tỉnh táo nữa. Dẹp hết những suy nghĩ lan man trong đầu, Hướng Nhật quay sang nhìn Tô Úc, nàng vẫn nhìn chằm chằm về phía sảnh đấu giá nên hắn cũng nhìn theo.
Lúc này người chủ trì hội đấu giá đã bắt đầu công việc, không rõ từ lúc nào đã có thêm một cô gái dáng người nóng bỏng mặc trang phục sườn xám, trên tay nàng cầm chiếc khay đặt một vật bị che phủ bằng tấm lụa màu vàng. Không rõ là vật gì nhưng nhìn hình dạng dường như là một vật giống cái bát.
– Đầu tiên, vật phẩm đấu giá thứ nhất, tin rằng những người yêu thích sưu tầm đồ cổ nhất định sẽ không bỏ qua.
Thứ này khác với bát ăn súp, nó thấp hơn bát ăn cơm một chút, mà bát ăn cơm hơi khum ở miệng, vật này dường như không hẳn là cái bát.
– Đối với thứ đồ cổ này, có lẽ rất nhiều người sẽ lấy làm lạ, vậy nên tôi xin giới thiệu sơ một chút. Đồ vật này thoạt nhìn như cái bát nhưng thực sự thì không phải, đây là đồ rửa bút. Vậy đồ rửa bút là gì?
Người chủ trì khẽ dừng lại một chút, nhìn xung quanh một lượt rồi nói tiếp:
– Đồ rửa bút là một dụng cụ trong thư phòng thời cổ đại, thời xưa dùng bút lông viết xong cần phải rửa sạch sẽ, tác dụng của thứ này chính là để chứa nước rửa bút. Thực ra từ cái tên thì tin tằng rất nhiều người đã đoán ra tác dụng của nó… Tốt rồi, tôi biết những người đam mê sưu tầm đã không chờ nổi nữa, lúc này đây, tôi xin thông báo giá trị chính thức của nó, đồ rửa bút này từng được vị danh nhân Tô Đông Pha thời cổ dùng qua, chắc chắn mọi người không lạ gì Tô Đông Pha, Đông Pha Nhục nổi danh do ông phát minh nên cũng không cần giới thiệu thêm. Vậy rốt cục đồ vật ông từng dùng quá có giá trị đến nhường nào?
Nói đến đây, người chủ trì dừng lại, giọng điệu trầm bổng du dương khiến rất nhiều nhà sưu tầm đổ cổ rất nóng lòng, thậm chí không ít người chỉ hận không thể nện cho kẻ trên kia một trận, đấu giá sư này mời đâu ra thế? Nói nhảm rõ là nhiều.
– Giá khởi điểm, 30 vạn, mỗi lần tăng giá không ít hơn 2 vạn, bắt đầu ra giá!
– 32 vạn! 35 vạn! 40 vạn…….
Đám Hướng Nhật chẳng ai hứng thú với thứ đồ này nên chằng hề chen vào. Đồ rửa bút của Tô Đông Pha đúng lá quý nhưng so với những vật phẩm phía sau thì đây cũng chỉ coi như khúc dạo đầu. Đồ tốt thực sự còn ở phía sau, mà càng về sau lại càng tốt hơn, đồ vật cuối cùng chính là thứ bỏng tay nhất.
Cuối cùng, đồ rửa bút cổ Tô Đông Pha bị vị khách ở dãy ghế số 16 ra giá 97 vạn thu về, đấu giá sư bắt đầu giới thiệu vật phẩm thứ 2…
Mãi đến vật phẩm thứ 19 Hướng Nhật mới tỉnh lại sau cơn vật vã. Đấu giá sư cao giọng giới thiệu:
– Đây là một chiếc vòng cổ, nó có một cái tên nóng bỏng, Hỏa Diễm Chi Tâm, được đại sư Helen Belkin tự tay làm ra, trên thân được khảm nạm tổng cộng 98 viên kim cương, mỗi viên kim cương đều giống nhau về kích thước…
Đấu giá sư giới thiệu khiến Hoắc Vãn Tình không thể không diễn theo kịch bản đã tính trước:
– Hướng tiên sinh, có thể giúp tôi lấy chiếc vòng cổ kia không? Tiền tôi sẽ chuyển cho anh sau.
Giọng điệu rất bình tĩnh nhưng Hướng Nhật lại cảm nhận được từng tiếng rít qua kẽ răng.
– Không thành vấn đề, Hoắc tiểu thư.
Hướng Nhật khẽ gật đầu, hắn biết rõ vì sao Hoắc Vãn Tình nghiến răng nghiến lợi nhưng hắn cũng chẳng rảnh mà quản. Nhìn sang phía Tô Úc thấy nàng không có biểu hiện gì là khó chịu hắn mới yên tâm.
– Giá khởi điểm, 8000 vạn, mỗi lần tăng không ít hơn 50 vạn, bắt đầu ra giá!
Âm thanh đấu giá sư không che giấu được sự run rẩy, dù gì thì đây cũng là vật phẩm cao giá nhất từ lúc bắt đầu đến giờ. Tất cả những thứ trước đó cộng lại giá trị cũng không chênh lệch là mấy, mà 8000 vạn chỉ là khởi điểm, chưa biết giá trị cuối cùng ra sao, sợ rằng phải cao hơn giá trị những món trước đó rất nhiều.
– 100 triệu!
Đấu giá sư vừa dứt lời khách mời dãy ghế số 8 đã ra giá, một lần đã tăng 2000 vạn.
– Là ả đàn bà kia!
Nghe giọng cao ngạo thì bốn người đã biết kẻ tăng giá một phần tư ngay từ đầu là ai, hiển nhiên người phụ nữ kia muốn hù dọa những người đấu giá khác.