Đỉnh Cấp Lưu Manh – Chương 892: Kết oáni – Botruyen

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 892: Kết oáni

Hướng Nhật và Tô Úc nhìn sang, một cô gái xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh tầm 27, 28 tuổi cất lời, nàng mặc đồ dạ hội cực kì bảo thủ nhưng không thể phủ nhận, dù che kín thân thể nhưng cũng là mỹ nữ cực kì thành thục.

Tuy nhiên khí chất khác hẳn so với Tô Úc, giọng điệu cô gái này quá cao ngạo, vẻ mặt cũng kênh kiệu hệt như nàng công chúa đỏng đảnh, dường như ngoài cô ta chính là trung tâm của cả thế giới, nhưng người còn lại chỉ là vệ tinh để tô điểm mà thôi.

Sau lưng cô ta còn có một đôi nam nữ. Nam chừng 30 tuổi, tướng mạo anh tuấn, mặc âu phục càng nổi bật lên sự chín chắn. Nữ nhỏ hơn một chút, tầm 22, 23 tuổi, tuy kém hơn so với Hoắc Vãn Tình và cô nàng mảnh khảnh kia nhưng lại toát lên khí chất thanh thuần, gương mặt non nớt dường như vừa tốt nghiệp đại học, bước vào đời chưa được bao lâu.

– Lý Hào Dục!

Hoắc Vãn Tình hơi mất tự nhiên đứng dậy, rõ ràng nàng không hoan nghênh sự xuất cô gái mảnh khảnh kia, dường như cố kị gì đó nên bắt buộc phải đứng dậy.

– Vãn Tình, mấy người này là bạn của cô?

Cô gái kia liếc Hướng Nhật và Tô Úc, ánh mắt lộ rõ sự coi thường, ánh mắt dừng lại trên người La tỷ một chút, bởi trước đó từng gặp qua nên cũng khẽ gật đầu một cái. Đương nhiên Hoắc Vãn Tình biết tính cách của cô ả gầy còm này, hai người cùng lớn lên từ bé nên cực kì hiểu tính cách đối phương. Tuy rất ghét tính cách kênh kiệu khinh người của người này nhưng nàng không tiện nói ra.

– Vị này là Tô tiểu thư, đây là Hướng tiên sinh, bọn họ là bạn tốt của tôi.

Hoắc Vãn Tình rất khó chịu khi tiểu sắc lang làm ngơ mình nhưng nàng không cho phép người khác coi thường hắn, phụ nữ là vậy, sắc mặt và ý nghĩ trong lòng thường trái ngược với nhau.

– À? Thì ra là bạn “tốt” của cô.

Cô gái kia vừa nói vừa nhìn Tô Úc, giọng điệu đầy ẩn ý.

– Không biết Tô tiểu thư công tác ở đâu?

Còn Hướng Nhật thì cô ta không thèm để mắt tới. Nếu không phải dung mạo tuyệt sắc của Tô Úc có lẽ cô ta cũng chẳng thèm để mắt, sở dĩ hỏi nhiều như vậy cũng là lấy cớ chê cười Hoắc Vãn Tình. Ý tứ rất rõ ràng, nhìn đám bạn bè của cô đi, mèo mả gả đồng mà cũng coi là bạn “tốt” sao?

– Nàng là tổng giám đốc cty Hướng Nhật, Tô Úc.

Tô Úc còn chưa nói thì Hoắc Vãn Tình đã giới thiệu thay.

– Hả? Thì ra là nữ thần thương nghiệp Bắc Hải đỉnh đỉnh đại danh.

Sắc mặt cô gái mảnh khảnh hơi biến đổi, cũng chỉ hơi mà thôi, giọng điệu thể hiện rõ sự trào phúng và ý tứ khinh thường. Trong suy nghĩ của cô ta, đỉnh đỉnh đại danh cũng chỉ là ở Bắc Hải, ở Hồng Kông thì chẳng đáng nhắc tới.

Dù được khích lệ là đại danh đỉnh đỉnh nhưng Tô Úc làm sao không nhận ra ẩn ý trong lời đối phương? Tính nàng rất ôn hòa nhưng lúc này cũng bắt đầu tức giận, nàng không trêu chọc gì tại sao lại vẫn bị “cắn” đây?

Hoắc Vãn Tình biến sắc, mặc dù tình cảm với Tô Úc rất phức tạp, tuy đối phương bị mỉa mai không thương tiếc khiến nàng hả dạ, nhưng nàng cũng không muốn thấy cảnh này, thực ra thì…Hoắc Vãn Tình khẽ liếc tiểu sắc lang, quả nhiên sắc mặt hắn đã trở nên xám xịt, nàng hoảng hốt, nguy rồi, nàng không thể khống chế được tiểu sắc lang này.

Đương nhiên Hướng Nhật cũng nhận ra giọng điệu của ả đàn bà kia và Hoắc Vãn Tình rất giả tạo, hai người chằng hề có quan hệ ” tốt đẹp” gì cho cam, dù nói là kẻ thù cũng không ngoa. Nhưng cái không ngờ ả đàn bà này lại dám động tới Tô Úc!

– Tôi muốn hỏi rõ một chút, vị này là Lý… tỷ đúng không nhỉ? Công tác ở đâu? Sao Hỏa hay sao Thổ? Hay là mới tới hệ Ngân Hà?

Hướng Nhật lạnh lùng chen ngang, giọng điệu mỉa mai không thương tiếc, thích chọc Tô Úc sao? Vậy thì chính ngươi sẽ phải nuốt lại tất cả những cặn bã vừa phun ra.

– Cậu là ai, tôi không hề biết cậu!

Cô ả kia nói, lời mỉa mai trần trụi, trắng trợn của Hướng Nhật làm sao có thể không nghe ra chứ? Nàng vốn cao ngạo, nghe người khác châm chọc mình thì phản ứng đầu tiên chính là phản pháo, lời lẽ cũng cực kì sắc bén. Một tiểu nhân vật mà thôi, có tư cách gì nói chuyện với nàng?

– Tôi nói chuyện với cô à? Lạ nhỉ, Hoắc tiểu thư, vừa rồi cô nói chuyện với cô đúng không nhỉ?

Hướng Nhật càng thêm tuyệt tình, ả đàn bà này thích chơi chiêu này thì hắn cũng không ngại tiếp chiêu. Có vài kẻ tự cho mình có gia thế tốt mà coi thường người khác, trong mắt hắn những kẻ này có bệnh về não. Lột cái vỏ bọc kia ra chẳng phải ả cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường sao?

Cô ả kia biến sắc, nàng không ngờ Hướng Nhật còn cứng hơn cả mình, đây là sự vũ nhục lớn nhất nàng từng trải qua nên nhất thời không thốt nên lời. Gã đàn ông phia sau bước lên lạnh lùng nhìn Hướng Nhật:

– Ngươi là ai, ngươi có biết đang nói chuyện với ai không? Ngươi…

– Cút.

Chưa để đối phương nói xong Hướng Nhật đã quát lên. Thực ra hắn cũng sớm nhận ra ả đàn bà còm nhom kia rất có bối cảnh, có thể gọi thẳng tên của Hoắc đại tiểu thư thì rõ ràng thân phận không đơn giản. Quan trọng nhất là họ Lý, ở Hồng Kông có thể sánh tầm với Hoắc gia, thậm chí còn trên một chút cũng chỉ có Lý gia. Nhưng dù vậy thì thế nào? Hướng Nhật không để trong mắt.

– Ngươi nói ta cút?

Gã đàn ông kia sửng sốt, dường như hắn không ngờ Hướng Nhật dám nói vậy, hắn cố kìm nén sự giận dữ nói:

– Ngươi dám nói ta cút? Ngươi biết ta là ai không? Ngươi…

– Tao không thích nói hai lần.

Hướng Nhật ngắt lời đối phương, trong mắt hắn, kẻ này cũng chỉ là con chó mà Lý gia nuôi dưỡng, hắn đã thấy nhiều kẻ nóng lòng vẫy đuôi làm trò trước mặt chủ nhân, nói nhảm với những kẻ này rõ là phí nước bọt. Nếu không phải ở đây nhiều người khiến hắn cố kị thì kẻ này sớm đã răng môi lẫn lộn rồi.

– Giờ người đại lục không biết lễ phép như vậy sao?

Ả đàn bà kia đã tỉnh táo ra, cố nén giận lạnh lùng nhìn Hướng Nhật, ánh mắt lộ rõ hận ý.

– Cô cũng xéo đi, nhìn ngứa mắt. Hoắc tiểu thư, nếu là bạn của cô thì tôi đành phải “xin lỗi”.

Hướng Nhật đứng dậy hướng về phía đại sảnh.

– Có thể vào trong rồi, chúng ta đi nào.

Ả đàn bà kia giận đến run rẩy, chỉ vào Hướng Nhật nhưng không nói được gì, hiển nhiên đã giận quá mất khôn rồi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.