Đỉnh Cấp Lưu Manh – Chương 890: Thỉnh cầu – Botruyen

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 890: Thỉnh cầu

Ra khỏi cảnh cục, Hướng Nhật chia tay với gia đình Lý Trinh Lan, sau những việc vừa trải qua, lúc này không thích hợp để nói chuyện mà Hướng Nhật cũng có việc quan trọng phải làm.

Xe tải của Vương Giai Hào đã chờ bên ngoài, Hướng Nhật vừa nhận điện của Vương Quốc Hoài báo Ba Kim Tu đã kiểm hàng. Kẻ chủ động đưa tiền tới cửa Hướng Nhật không thể thờ ơ được.

Vương Giai Hào chở hắn tới biệt thự Vương gia, lần này không chỉ Vương Quốc Hoài mà ngay cả Ba Kim Tu cũng ra đón, tuy vẫn là nụ cười đầy phong độ thân sĩ như trước nhưng không còn cảm giác lạnh nhạt mà lần này thái độ của hắn có vài phần niềm nở.

Tới cùng Ba Kim Tu vẫn là gã trung niên tóc xù lần trước, thấy Hướng Nhật ánh mắt hắn không còn sự hoài nghi mà thay vào đó là sự xu nịnh giống như chủ hắn.

– Hàng đã đến, đang gửi ở chỗ ông chủ Vương.

Hướng Nhật gật đầu với Vương Quốc Hoài, người này hiểu ý liền ra hiệu cho Vương Giai Hào đi lấy hàng. Vương Giai Hào ra ngoài một lát rồi mang theo một chiếc rương lớn vào, đặt trên bàn trà ở giữa hàng ghế sô pha. Hướng Nhật tự mình mở rương để lộ ra những bao bột trắng xếp ngay ngắn. Ánh mắt cha con Vương Quốc Hoài và đám Ba Kim Tu sáng rực lên, đã quen tiếp xúc với thứ này nên liếc mắt là họ có thể nhận ra phẩm chất hàng hóa. Nhìn qua cũng dám khẳng định trong rương là hàng cao cấp, khi bán có thể một chia hai, thậm chí chia bốn cũng không thành vấn đề, quan trọng là thứ thêm vào không gây chết người.

– Ba Kim Tu tiên sinh, ngài thử xem phẩm chất thế nào?

Hướng Nhật đưa tay ra hiệu đối phương có thể kiểm hàng. Ba Kim Tu không hề khách khí, khẽ gật đầu, gã trung niên tóc xù kia hiểu ý liền cầm gói bột chọc một lỗ nếm thử một chút, mất chừng hai phút hắn mới gật đầu với Ba Kim Tu, dùng tiếng Anh nói “A”. Mắt Ba Kim Tu sáng lên quay sang nói với Hướng Nhật:

– Hướng tiên sinh, không ngờ anh lại cho tôi niềm vui bất ngờ như vậy, không biết hàng này anh còn bao nhiêu?

– Còn ba rương.

Hướng Nhật thản nhiên đáp, đối phương nói “A” có lẽ là phương thức xác định phẩm chất mà họ quy ước, tuy không biết “A” là đẳng cấp nào nhưng nhìn vẻ mặt thì rõ ràng Ba Kim Tu cực kì hài lòng.

– Tốt, tôi muốn tất cả.

Ba Kim Tu mừng rỡ nói nhưng rất nhanh hắn liền tỏ vẻ khó xử:

– Nhưng mà… Tôi nghĩ Hướng tiên sinh cũng biết, lần này tài chính tôi mang theo có hạn, sợ rằng không thể thanh toán tất cả tiền hàng một lần duy nhất…

Cùng lúc này, ở tiệm châu báu, La tỷ đang ngồi suy tư trong phòng quản lí thì cấp dưới báo có một người đàn ông họ Dịch tự xưng là bạn của nàng tới tìm. La tỷ nhíu mày, họ Dịch, còn dám mặt dày nhận là bạn nàng sợ rằng cũng chỉ có hắn.

– Để hắn vào gặp tôi.

Tuy không muốn gặp đối phương nhưng nghĩ lại thì cũng không thể quá tuyệt tình, mặc dù rời khỏi tổ chức nhưng trong tổ chức vẫn có tâm huyết của nàng, không thể cứ nói bỏ là bỏ ngay được.

– L.

– Ngươi tới làm gì?

– Tôi muốn xác định một việc.

Dường như cảm nhận được hàn ý của La tỷ, tuy sắc mặt bình tĩnh nhưng giọng điệu cũng cẩn trọng hơn.

– Chuyện gì?

La tỷ hỏi, dường như nàng cũng tò mò với ý đồ của đối phương.

– Đêm qua cô tới kho chứa hàng bỏ hoang của Hoàng Thiệu Hùng ở Cửu Long Thành?

Nghe xong La tỷ liền biết lập trường của Dịch tiên sinh:

– Ngươi phục vụ cho Hoàng Thiệu Hùng?

– Nói đúng ra thì tôi chỉ tạm thời hợp tác với chúng…

– Tối qua cô đi à?

– Đúng vậy, là tôi còn tiện tay cầm theo hai rương đồ.

La tỷ không hề giấu diếm, nàng khinh thường việc giấu đầu hở đuôi này. Mặc dù đối phương đã biết nhưng có thể đoạt lại từ trong tay nàng sao?

Nghe La tỷ khẳng định, Dịch tiên sinh liên hỏi dồn:

– Tôi muốn biết, đêm qua ngoài cô ra thì còn có ai không?

Hắn lo lắng bởi đêm qua Hoàng Thiệu Hùng mất đồ liền vội vàng về tìm hắn hỗ trợ, kể lại việc này một lần nên hắn rất để tâm. Mà tối qua Hoàng Thiệu Hùng giao dịch không nằm trong phạm vi hợp tác nên Dịch tiên sinh không phái người đi theo. Nghe Hoàng Thiệu Hùng kể lại cùng với hiểu biết của hắn, hai kẻ mặc áo đen tối qua rất có thể là dị năng giả cấp năm nếu không sẽ chẳng thể xuất ra lĩnh vực.

Lúc này ở Hồng Kông, kẻ có thân thủ như vậy hiển nhiên có L ở trong danh sách, bởi vậy hắn mới vội vàng xác định xem có phải L hay không, nếu như vậy thì kẻ bất phân thắng bại với nàng hôm qua là ai?

Nếu không tra ra thì việc rất nghiêm trọng, ngoài L lại có hai dị năng giả cấp năm xuất hiện ở Hồng Kông, việc này rất có thể sẽ ảnh hưởng tới mục đích mà tổ chức phái hắn tới lần này, việc sắp thành mà lại trắng tay.

– Kẻ này tôi đã nói các người tốt nhất đừng nên trêu chọc, giờ tôi vẫn nói thế.

La tỷ cười nhạo, đương nhiên nàng biết dụng ý của Dịch tiên sinh khi tìm mình nên cũng không ngại vạch trần thân phận Hướng Nhật.

– Là hắn?

– Được rồi, mục đích của ngươi đã xong thì có thể về.

La tỷ tỏ ý đuổi khách, nàng không rảnh tán nhảm với kẻ này, trước mắt vẫn còn một việc phiền toái cần nàng giải quyết.

– Khoan đã, còn một việc.

Đương nhiên Dịch tiên sinh tới không chỉ vì việc này, thực ra hắn còn việc quan trọng hơn, trước lúc đến hắn đã chuẩn bị, dù thế nào cũng phải làm bởi chỉ có vậy mới đảm bảo nhiệm vụ tổ chức giao cho hắn hoàn thành tốt đẹp.

– Thời gian của tôi có hạn.

La tỷ lạnh lùng đáp, gặp đối phương cũng là nể tình xưa nghĩa cũ, còn dám yêu cầu nữa thì rõ ràng là được voi đòi tiên.

– L, nể tình ngày xưa chúng ta là cộng sự, tôi hi vọng lần này cô giúp đỡ tôi. Chỉ cần qua tối nay tôi sẽ rời khỏi Hồng Kông, sau này sẽ không làm phiền cô nữa.

– Tối nay? Hội đấu giá sao?

La tỷ nhíu mày, tối nay tại trung tâm Trung Hoàn tổ chức đấu giá rất lớn sao nàng lại không rõ chứ? Mà danh sách đấu giá nàng đã đưa cho Hoắc Vãn Tình, vật phẩm bên trong nàng đã xem, đối với Nhất Diệp Trâm nàng cũng hứng thú nhưng không nhiều lắm, đến trình độ dị năng giả như nàng, mượn ngoại lực tăng thực lực là việc gần như không thể.

Cái nàng coi trọng là Nhất Diệp Trâm có thể khiến người ta giữ mãi tuổi thanh xuân.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.