Một lúc lâu sau, đột nhiên thân thể Lâm Tử Anh run lên, tất cả đã hết vậy tại sao vẫn còn những ý nghĩ vẫn loạn lên trong đầu thế này?
– Không sao chứ sếp Lâm? Cứ ngẩn người ra như thế cũng không phải là tốt đâu.
Âm thanh bên cạnh truyền tới, Lâm Tử Anh vội vàng nhìn sang.
– Hướng tiên sinh…
Nhìn thấy cảnh này Lâm Tử Anh dại ra. Con cá mắm đã biến thành quái vật, nắm đấm còn cách đỉnh đầu hắn chưa tới 20cm, gần như vậy, nắm đấm to như cái niêu kia lại không thể tiến thêm chút nào bởi có một bàn tay bé nhỏ ngăn cản, mà chủ nhân của bản tay nhỏ bé kia chính là người đến từ đại lục, Hướng tiên sinh.
Đương nhiên cái làm Lâm Tử Anh khiếp sợ không phải việc đối phương lấy ơn báo oán, điều khiến hắn kinh hãi là bản tay bé nhỏ kia lại ngăn cản được nắm đấm của quái vật. Rõ ràng hai bên không cân sức, chẳng khác nào người lớn đánh nhau với đứa trẻ con nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Vừa rồi Lâm Tử Anh tận mắt thấy uy lực cú đấm của quái vật kia, sàn nhà bằng cẩm thạch cũng bị lún xuống chứ đừng nói là thân thể bằng xương bằng thịt. Nhưng lúc này bàn tay bé nhỏ cùng chủ nhân với thân hình mảnh khảnh kia lại không bị thương tổn gì, thậm chí bàn tay bé nhỏ kia đón đỡ rất nhẹ nhàng.
Việc khó tin như vậy chẳng những khiến Lâm Tử Anh choáng váng, ngay cả Lý phụ và Lý mẫu cũng khiếp sợ, ngoài Lý Trinh Lan từng thấy Hướng Nhật trổ tài ở Hàn Quốc vẫn bình tĩnh, những người còn lại đều nhìn Hướng Nhật như đang trông thấy quái vật.
– Ngao.
Quái vật gầm lên, tuy thần trí không còn lại là bao nhưng nó vẫn nhận ra vừa rồi công kích của mình bị một con kiến chặn lại. Nó đang tức giận muốn rút tay về nhưng lại phát hiện dù mình dùng sức ra sao cũng không xuy xuyển, thấy vậy nó liền rống lên.
– Vật này từ đâu tới?
Hướng Nhật thản nhiên chỉ chỉ ống kim tiêm trên mặt đất, mặc kệ quái vật có thể hiểu hay không, hắn vẫn lạnh lùng thằm dò.
– Grừ.
Vẫn là âm thanh của dã thú, quái vật giãy dụa kịch liệt, nó dốc hết sức lực nhưng vẫn chẳng có tác dụng. Lâm Tử Anh cũng nhân cơ hội chạy ra xa, hắn cũng không lao ra ngoài mà chốt cửa phòng thẩm vấn lại rồi đứng nhìn Hướng Nhật cùng quái vật bằng ánh mắt phức tạp, sắc mặt lúc trắng lúc xanh chẳng biết là đang suy nghĩ gì.
– Không hiểu gì à?
Hướng Nhật quan sát động tĩnh của quái vật rồi đột nhiên vung quyền nện vào bàn tay khổng lồ đang muốn gạt tay hắn ra. Tiếng gào thảm thiết vang lên, tuy không còn tỉnh táo nhưng vẫn cảm thấy đau, nó vội vàng rụt tay về.
– Xem ra chẳng hiều gì cả rồi.
Hướng Nhật lạnh giọng, cũng không thèm khách khí nữa, hắn dùng sức kéo mạnh khiến quái vật bị giật về phía hắn. Bất ngờ khiến quái vật luống cuống tay chân nhưng thấy con kiến kia càng lúc càng gần, cặp mắt đỏ như máu của nó lộ rõ vẻ vui mừng, hai tay vung lên muốn đánh về phía Hướng Nhật.
– Ngu ngốc!
Hướng Nhật khẽ hừ lạnh, quái vật chưa đánh tới hắn đã vung chân đá vào ngực nó.
“rắc, rắc…” tiếng xương cốt vỡ nát vang lên, vùng ngực cơ bắp cuồn cuộn của quái vật lõm sâu xuống in rõ một dấu giày, quái vật co quắp như hình chữ đại ở trên sàn, không ngừng thở dốc.
– Giờ đã có thể trả lời vấn đề của tao rồi chứ?
Trước đó quái vật vẫn nhận ra Lâm Tử Anh thì rõ ràng dù biến thành quái vật mà trở nên điên cuồng nhưng vẫn còn lại một chút tỉnh táo. Dù chút thần trí sót lại khó lòng tác động lên nó, chỉ có thể đả kích thật mạnh để thử xem may mắn ra sao.
Đương nhiên tác dụng vẫn có nhưng không như hi vọng của Hướng Nhật, gặp phải con kiến hung ác quái vật lại cảm thấy sợ hãi, thấy Hướng Nhật tới gần, nếu không phải bị thương nặng thì nó đã sớm bỏ chạy thật xa. Hi vọng không thành khiến Hướng Nhật nghi ngờ, chẳng lẽ đả kích với nó vẫn chưa đủ?
Nghĩ đến đây Hướng Nhật liền tới trước mặt quái vật hung hăng nện lên ót nó.
“Bốp”, đầu con quái vật bị nện xuống sàn khiến nó răng môi lẫn lộn.
– Vẫn chưa phản ứng à?
Hướng Nhật nhìn nắm đấm của mình, càng thêm nghi hoặc. Đả kích như vậy mà nó vẫn chưa cầu xin tha thứ thì hiển nhiên thần trí chẳng thể khôi phục, khó khăn rồi đây. Hắn sợ đánh tiếp thì quái vật cũng toi luôn, đó không phải là kết quả hắn muốn.
Hắn rất hứng thú với thứ thuốc con cá mắm vừa dùng, thứ này làm hắn liên tưởng tới thí nghiệm của số 98 mà Lưu Phi từng nhắc tới, nghe nói nghiên cứu loại thuốc này có thể khiến người thường trở thành dị năng giả hoặc làm thực lực dị năng giả mạnh hơn, tuy nhiên thí nghiệm đã thất bại, người dùng thuốc không chết thì cũng biến thành cỗ máy giết chóc không có lí trí, cũng chỉ may mắn thành công vài cái.
Lúc trước ở Bắc Hải từng gặp phải vật thí nghiệm là “Huyết tộc”, mỗi lần đều hút sạch huyết dịch trong thân thể con mồi, mà quái vật này cũng chẳng có chút thần trí nào. Con cá mắm biến thành quái vật tuy Hướng Nhật cảm thấy còn chênh lệch so với thí nghiệm của số 98 nhưng hắn cho rằng nhất định hai bên có liên quan, có lẽ thuốc trước kia đã có cải tiến, trở thành thuốc biến người thường thành quái vật chăng?
Không gặp thì Hướng Nhật mắt nhắm mắt mở cho qua, đã đụng phải thì cần phải xem xem rốt cục số 98 đang giở trò gì. Lưu Phi xuất thân từ số 98, lại từng bị tổ chức này đuổi giết, do có Hướng Nhật là chấp năng giả nên nàng mới may mắn sống sót, số 98 cũng không dám tiếp tục làm gì nữa. Cũng khó mà khẳng định đối phương có bỏ qua hay không, trước kia Hướng Nhật tự tin vào thực lực bản thân nên không sợ số 98 trả thù. Nhưng từ khi gặp người áo đen kia Hướng Nhật không còn dám tự tin thái quá nữa, khó mà khẳng định số 98 còn loại biến thái như người áo đen kia hay không, vậy nên tìm hiểu về số 98 với Hướng Nhật cũng là sách lược biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Hướng Nhật đang nghĩ miên man nên không hề biết những người bên cạnh đang rung động mãnh liệt vì hàng loạt những hành động của mình.