Ngày hôm sau, Hướng Nhật tỉnh dậy đã là hơn 10h sang, có tin nhắn Tô Úc gửi tới báo nàng tới cty cùng Từ Trân gặp mặt vị khách kia, buổi trưa có thể sẽ không ăn cơm cùng ăn.
Hướng Nhật dở khóc dở cười, có lẽ việc gặp qua trưa của vị khách kia cũng có liên quan tới Hoắc Vãn Tình, có lẽ cô nàng này quá rảnh rỗi, chẳng có việc gì làm nên mới đi phá người khác, đành chấp nhận sự thật bất đắc dĩ này vậy…
Chuẩn bị dậy rửa mặt rồi xuống nhà hàng giải quyết bụng rỗng thì nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn vào, bên trên còn có một chai vang đỏ, một dĩa thức ăn đậy nắp bạc tản ra mùi thịt thoang thoảng khiến Hướng Nhật thèm chảy nước miếng.
– Hình như tôi không hề gọi bữa sáng.
Nhân viên phục vị vào khiến hắn cảm thấy kì quái, không phải về việc đối phương có chìa khoá phòng mà vì mình không gọi, tại sao vừa tỉnh dậy người ta đã mang bữa sáng tới đúng lúc như vậy?
– Đây là đồ ăn dò Hoắc tiểu thư phòng 1708 gọi, cô ấy nói rõ ràng là phải đưa vào phòng này.
Nhân viên phục vụ trả lời rồi đặt thức ăn xuống, cũng không quan tâm việc Hướng Nhật nằm trên giường, bỏ nắp đậy thức ăn ra, một đĩa bít tết thơm phức cùng bát súp nóng hổi khiến người ta khó lòng cưỡng lại được.
– Hoắc tiểu thư?
Hướng Nhật lập tức khẳng định đó là Hoắc Vãn Tình. Cũng không thèm quan tâm nhiều, cơn đói đang hoành hành thì tốt nhất nên chiến đấu cái đã.
– Được rồi, cậu ra ngoài đi, tôi tự lo được.
Hướng Nhật đuổi nhân viên phục vụ đi.
– Vâng, chúc ngài ngon miệng.
Nhân viên phục vụ cung kính đặt chai vang đỏ xuống rồi ra ngoài. Hướng Nhật bật dậy, cũng không thèm quan tâm rửa ráy gì sất, cầm luôn dao dĩa lên ra sức tung hoành khiến nước súp bắn tung toé ướt cả áo. Hắn cũng chằng thèm quan tâm, dù sao thì lúc nữa cũng phải rửa, bẩn một chút cũng chẳng sao. Lại cầm chai rượu dùng răng cạy nút nốc một ngụm lớn, lúc này Hướng Nhật mới khoái chí xử lí nốt miếng bít tết mới gặm một góc kia.
Nếu có người trong phòng có lẽ Hướng Nhật còn quan tâm tới vấn đề thể diện nên sẽ chẳng ăn tục uống tằn như vậy. Lúc này chẳng có ai, hắn cũng chẳng cần kiêng kị gì, muốn thế nào là làm như thế. Chẳng ngờ Hoắc Vãn Tình đang theo dõi thấy cảnh liền nghiến răng nghiến lợi:
– Cái đồ tiểu sắc lang, chẳng biết cái gì là vệ sinh sao? Còn chưa đánh răng mà đã lao vào ăn…. Còn lo hắn sẽ chết đói, sớm biết tiểu sắc lang này mất vệ sinh như vậy thì tốt nhất là nên bỏ đói hắn luôn đi.
– Hoắc tổng, cần tôi nhắc nhở một chút không?
La tỷ ở bên cạnh hỏi, đối với cách ăn vôi tội vạ của Hướng Nhật nàng cũng cảm thấy người này chẳng ra gì.
– Không cần, cứ để mặc cậu ấy đi, có lẽ cậu ấy đang đói bụng.
Hoắc Vãn Tình vội vàng giải thích cho Hướng Nhật, hiển nhiên lí do này cũng để nàng tự thuyết phục bản thân có thể chấp nhận cách ăn uống của Hướng Nhật, thậm chí còn khiến cho nó trở nên thuận mắt hơn.
La tỷ lắc đầu cười khổ, Hoắc tổng mắc vào lưới tình rồi, chưa gì đã giải thích thay đối phương thì nàng còn nói gì được nữa? Tuy nhiên nàng vẫn không cam lòng:
– Hoắc tổng, hắn thực sự tốt như vậy sao? Tôi thấy hắn chẳng có gì đặc biệt cả.
– Đúng thế, hắn là một tên tiểu sắc lang từ trên xuống dưới!
Hoắc Vãn Tình oán hận gật đầu nhưng khoé miệng khé mỉm cười, hiển nhiên nàng nghĩ một đằng nói một nẻo. La tỷ thầm than, Hoắc tổng đã vô phương cứu chữa nhưng nàng vẫn cố thử một lần nữa:
– Hoắc tổng, tôi có một câu hi vọng cô đừng tức giận.
– Hả, chị nói đi.
Hoắc Vãn Tình mỉm cười nói.
– Tôi cảm thấy hắn không hề thích cô.
Dù biết không có tác dụng nhưng La tỷ vẫn nói. Tối qua gặp mặt nàng đã phát hiện gã đàn ông kia chẳng có bao nhiêu tình ý với Hoắc tổng, thà nói rõ ra cũng không thể để Hoắc tổng bị hãm sâu vào bể tình, việc nên làm là nói rõ cho Hoắc tổng để nàng sớm bỏ qua mối tình này.
– Chị nói cái gì?
Hoắc Vãn Tình xoay đầu lại nhìn La tỷ, sắc mặt tái nhợt.
– Hoắc tổng, hắn không hề thích cô, chẳng lẽ cô không nhận ra à?
Tuy sắc mặt Hoắc Vãn Tình tái nhợt khiến La tỷ đau lòng nhưng lúc này cần phải mạnh tay nếu không người cuối cùng bị tổn thương vẫn là Hoắc tổng.
– Hắn… Thực sự hắn không thích tôi một chút sao?
Sắc mặt Hoắc Vãn Tình tái đi nhưng vẫn còn chút ửng hồng, nàng không tin tiểu sắc lang không có chút cảm tình gì với mình. Sau hai lần bị tiểu sắc lang khai phá nàng có thể cảm nhận được sự hưng phấn của hắn, nếu không có tình cảm thì làm sao như vậy được? Gặp phải ánh mắt cầu khẩn của Hoắc Vãn Tình, dù La tỷ muốn cứng rắn cũng không xong, nàng sợ cứ tiếp tục sẽ khiến Hoắc tiểu thư vốn ngây thơ sẽ làm ra những việc hồ đồ mất.
– Đương nhiên không phải không có. Nhưng cô xem, hắn đã có cô gái họ Tô kia, Hoắc tổng, như vậy có đáng không? Vì một gã đàn ông hoa tâm như vậy có nên không?
Khuyên không được thì đành dùng cách khác, nói xấu đối phương hiển nhiên là cách nên thử. Lúc này La tỷ bắt đầu dùng thủ đoạn đó.
– Chỉ cần hắn chưa kết hôn thì tôi vẫn còn cơ hội!
Hoắc Vãn Tình nói, thực ra bản thân nàng cũng bất ngờ vì lời nói của mình. La tỷ không nói gì, Hoắc Vãn Tình đã nói vậy thì nàng hiểu dù mình khuyên bảo ra sao cũng vô ích, có lẽ phải ra tay với kẻ kia.
Hướng Nhật đã ăn sáng xong, chai rượu cũng cạn, quẹt mỏ xong liền chuẩn bị lao vào phòng tắm. Lúc này tiếng đập cửa dồn dập truyền tới.
– Ai thế? Mời vào.
Hướng Nhật hơi mất kiên nhẫn, khẳng định không phải Tô Úc, vừa cơm no rượu say xong chuẩn bị đi tắm lại bị người khác phá rối khiến hắn hơi bực mình. Cửa phòng mở ra, người bước vào khiến Hướng Nhật sửng sốt. Mọi dự đoán của hắn đều sai bét, hắn chưa bao giờ nghĩ là nàng. Tiểu mỹ nữ Hàn Quốc, Lý Trinh Lan.
– Cha mẹ tôi bị người ta bắt đi
Lý Trinh Lan kể lại mọi việc khiến Hướng Nhật cảm thấy khó hiểu, tuy cặp vợ chồng này hay xu nịnh nhưng cũng không làm việc phạm pháp, mà còn cô gái của chính nghĩa như Lý Trinh Lan ở bên cạnh, làm sao có thể gây chuyện trái pháp luật để rồi bị bắt chứ?