Dịch: Vạn
Tiếng động cơ trực thăng càng ngày càng gần, ánh đèn pha sáng ngời cũng đã trực tiếp chiếu xuống.
Hướng Nhật cùng Pattinson đã sớm đem đèn bốn phía tắt đi, nhưng tin tưởng chỉ cần người trên trực thăng không phải người mù thì sẽ phát hiện được dị thường trên đảo.
“Sân bay” mới xây dựng tuyệt đối sẽ làm cho cái đảo nhỏ hoang vu này dễ thấy vô cùng, cho dù là ở thời điểm tối đen nhất trước lúc rạng sáng đi nữa, nói không chừng chờ sau khi trực thăng trở về, khi quay lại thì mang tới không chỉ là một chiếc trực thăng thôi đâu.
Trực thăng bay một vòng quanh đảo, đại khái là còn muốn phát hiện thêm gì nữa, nhưng Hướng Nhật cùng Pattinson trốn trong một bụi cây rậm rạp, trừ phi là phái người xuống dưới tìm kiếm từng tấc đất một, nếu không ánh đèn trên trực thăng không thể nào phát hiện được hai người.
Sau khi đi hết một vòng, lại dừng ở vùng trời phía trên “sân bay” chừng 10 phút, đoán chừng là chụp lại hình ảnh của hòn đảo thì trực thăng phành phạch rời đi.
“Jack, chúng ta phải lập tức rời khỏi chỗ này.” Chờ khi trực thăng đã đi xa, hai người từ trong bụi rậm chui ra, Pattinson thần sắc nghiêm túc nói.
“Ừ!” Hướng Nhật gật đầu một cái, hắn không biết cái đảo nhỏ không tên này ở khu vực cụ thể nào, hoặc là ở gần quốc gia nào, nhưng nếu bị phát hiện thì rất nhanh sẽ có rất nhiều người đi tới đây tìm kiếm.
Hắn cũng không sợ nhiều người tới, song để tránh phiền toái tốt nhất vẫn nên sớm rời khỏi chỗ này.
Pattinson lại ra lệnh cho tàu ngầm nổi lên mặt nước, hai người liền được đưa vào bên trong.
Hướng Nhật tự nhiên không khách khí chút nào, muốn trước hết đi xem “hàng hóa” cướp được, không phải là sợ bị gài bẫy, mà là muốn nhìn một chút tám tấn vàng đặt ở trước mắt thì sẽ là một loại “phong cảnh” tuyệt vời như thế nào.
Pattinson tất nhiên sẽ không ngăn cản, trên thực tế chính hắn cũng muốn thưởng thức một chút.
Hai người đi tới trong một khoang tàu lớn, nơi này xem như là chỗ dùng làm kho hàng.
“Hàng hóa” trên máy bay đều được vận chuyển tất cả đến trong này, chia làm mấy đống lớn, tỏ ra gọn gàng ngăn nắp.
Pattinson ra lệnh cho lính dẫn đường đi ra ngoài, bản thân thì đi tới trước “hàng hóa” đang được dùng vải nỉ màu xanh quân đội che dấu vén lên.
Từng rương từng rương như rương hành lý lớn bằng gỗ được xếp chồng một chỗ, xuyên qua khe hở của tấm ván trên rương có thể thấy được vàng được sắp xếp chỉnh tề bên trong.
Vàng tất cả đều là từng khối lớn nhỏ ngang nhau, mỗi khối vàng đều lớn cỡ bằng bàn tay.
Pattinson vừa thấy cặp mắt liền sáng lên, cạy mở một cái rương gỗ, lấy ra một khối vàng đưa trước cho Hướng Nhật, sau đó hắn cũng lấy một khối ra để “thưởng thức”.
Hướng Nhật nắm vào trong tay, cảm nhận khối vàng lạnh như băng, so với tưởng tượng thì bất đồng, khối vàng nhìn qua cũng không có sáng chói mà hơi có chút u tối, có thể là do liên quan tới việc chôn dưới đất mấy chục năm.
Tuy nhiên dù như vậy vẫn làm cho Hướng Nhật tỏ ra có chút kích động, đây chính là vàng, cùng với một đống con số trong thẻ ngân hàng bất đồng, tự mình cảm nhận được mới thấy phấn khởi cả người, đáng tiếc không có cách nào mang về, nếu không hắn tuyệt đối không đem vàng đổi thành “con số”. Nếu là có các loại “pháp bảo” không gian trữ tàng thì tốt, bất quá hắn cũng biết đó là điều không thể.
Đem khối vàng ném lại trong rương gỗ, Hướng Nhật đi tới trước một khối vuông “hàng hóa” khác được che giấu bằng vải nỉ, đem tấm vải nỉ vén lên.
Bên trong đồng dạng là từng cái rương gỗ, chứa đầy vàng khối.
Hướng Nhật trực tiếp lướt qua, đi tới trước một đống “hàng hóa” nhỏ khác, vén tấm vải nỉ lên.
Lần này bên trong không phải là vàng nữa mà là từng cái rương gỗ kín kẽ, có lớn có nhỏ, nhỏ thì dài rộng tầm một thước, lớn thì chiều rộng tới cả hai thước.
Hướng Nhật tiện tay cầm lên một cái rương gỗ lớn giống như khối vàng mở ra, chỉ thấy bên trong là từng cái “khung ảnh”, không, phải là khung tranh, trong khung tranh có gắn tranh sơn dầu cùng hoa văn màu, còn có một vài phác họa nữa.
Hướng Nhật nhìn mấy lần liền buông xuống, đối với những tác phẩm nghệ thuật của nước ngoài này hắn cũng không nhận ra, hơn nữa rất nhiều tác giả ký tên cũng không phải bằng tiếng Anh, hắn càng không hiểu được.
Bất quá một đống hàng hóa này chính là tranh vẽ mà trên phi cơ Shalom cùng giáo sư Grace đàm luận có giá trị mười đến đến mười lăm tỷ Euro, so với vàng còn đáng tiền hơn.
Đem đống đồ này ném xuống, Hướng Nhật đi tới trước một đống đồ khác, đống “hàng hóa” này so với đống tranh vẽ cũng không lớn lắm, cơ hồ nhỏ chừng một nửa.
Vén tấm vải màu xanh quân đội lên, bên trong chỉ có hai cái rương sắt lớn, bên ngoài rương sắt đã có dấu vết rỉ sét ăn mòn, nhất định là do đã bỏ đi nhiều năm.
Nhưng bên trong hẳn là một số đồ không dễ bị hủy, Hướng Nhật mở một cái rương trong đó.
Nhất thời ánh sáng chói mắt từ trong rương tỏa ra, so với số vàng kia còn chói mắt hơn.
Tất nhiên cũng không phải là do đồ trong rương có ánh sáng, mà là do ánh đèn trong khoang tàu chiếu rọi xuống phản xạ lại ánh sáng.
Là châu báu, vô cùng vô cùng nhiều châu báu, ước chừng chứa đầy một rương.
Kim cương trong suốt sáng chói, đá quý màu sắc khác nhau, đỏ, xanh da trời, vàng, tím, ngay cả màu đen cũng có, nhất định là một hội triển lãm đá quý.
Giá trị của đống đồ trong rương này so với đống tác phẩm nghệ thuật kia không hề ít hơn.
Hướng Nhật đột nhiên ý thức được, mình phạm vào một cái sai lầm, lần cướp bóc này là bảo bối vơ vét từ các nước Phát-xít đến, vàng chẳng qua là một loại có giá trị thấp nhất trong đó, tám tấn vàng, giá trị so với những thứ tác phẩm nghệ thuật kia cũng không bằng, càng không cần phải nói cái rương châu báu này.
Hướng Nhật cầm lên một viên kim cương lớn chừng nắm đấm trẻ em, đây là chưa có trải qua cắt dũa, hắn mặc dù đối với kim cương không có nghiên cứu qua, nhưng tốt xấu thì vẫn có thể nhìn một cái nhìn ra được, trước không nói vấn đề cấp bậc của kim cương, kim cương có ánh sáng lớn như vậy thì tuyệt đối có thể làm cho người ta điên cuồng.
Trước kia hắn cũng từng thuận tay dắt dê một túi kim cương, thế nhưng chúng quá nhỏ, hơn nữa độ sáng chói tựa hồ còn không bằng viên kim cương to lớn này, chỉ cần một cái như vậy, phỏng chừng có thể bù được với những thứ trước kia hắn thu hoạch rồi.
Móa, lần này thật sự phát tài lớn rồi!
Hướng Nhật không muốn đem kim cương bỏ vào trong rương, dù sao những thứ này đều là cùng chia một nửa với Pattinson, bất quá hẳn hắn cầm mấy cái ra chơi đùa một chút cũng có thể.
Ánh mắt đảo qua, Hướng Nhật chuẩn bị nhìn một chút xem còn có bảo bối gì hay không, ánh mắt đột nhiên dừng lại nhìn chằm chằm vào một chỗ, không có cách nào dời ánh mắt đi.
Đó là… một cây trâm cài tóc dài chừng ba tấc, toàn thân hiện ra màu vàng kim, nhìn qua cũng không có chỗ nào khác thường, nhưng là ở một đầu tròn của nó lại khảm một viên đá quý màu đỏ giống như đá mắt mèo, càng kỳ lạ là, trừ bản thân đá quý là màu đỏ ra còn lại tỏa ra màu sắc lại là màu xanh.
Hồng Long? Nhất Diệp Trâm?
Hướng Nhật trong lòng tim đập thình thịch, hắn lại thấy được một cây trâm cài tóc tương tự như Hồng Long cùng Nhất Diệp Trâm, hơn nữa từ đường vân bí hiểm phức tạp trên thân màu vàng của nó có thể thấy hiển nhiên đây không phải là đồ nhái, mà là đồ thật giống như Hồng Long cùng Nhất Diệp Trâm, thậm chí hắn còn từ trong đó cảm nhận được khí tức dị năng nồng nặc, tuyệt đối không sai!