Dịch: Thỏ
Trong phòng khách xa hoa, một nam một nữ đang ngồi trên một bộ sofa sang trọng.
Người nam nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, phong độ trẻ trung, trên miệng ngậm một điếu xì gà Đại Tuyết Gia, không ngừng nhả khói. Người nữ ước chừng hơn hai mươi, tướng mạo diêm dúa, toàn thân như muốn dính sát vào nam nhân bên cạnh.
Đối diện hai người này là hai thanh niên đang đứng, một người trong đó trên mặt có dấu bàn tay rất to, hằn lên rõ rệt.
– Ngu xuẩn, mày rốt cục uống lộn thuốc gì mà làm ra chuyện đần độn như vậy. Bây giờ toàn New York…không, toàn nước Mỹ đều đang cười vào gia tộc McWarden chúng ta. Một đứa thì trần như nhộng, một đứa thì gay… Chó chết, còn không mau cút xa ta ra!
Tên đàn ông trung niên lớn tiếng quát tháo, tức giận cầm điếu xì gà dúi vào trong gạt tàn thuốc.
Hai người thanh niên kia, một người là Johnson, người còn lại là Richard. Johnson buổi tối hai ngày trước bị người ta phát hiện đang trần truồng chạy trên sân thượng của một tòa cao ốc, còn Richard thì tối qua tiếp nhận một cuộc phỏng vấn video, tuôn ra tin tức cực kỳ rung động.
– Cha, con bị người ta hãm hãi, con biết hắn là ai!
Johnson vẻ mặt đầy hận ý, hắn quả thật biết người hãm hại hắn không ai khác chính là tiểu tử châu Á hôm bữa tiệc của đạo diễn Pierre. Hôm đó hắn còn đem đối phương tống vào ngục giam, nhưng không nghĩ nhanh như vậy đã được thả ra. Nhất định là tên Pierre đã nhúng tay vào, điều này khiến hắn giận lây sang cả Pierre.
– Ngu ngốc, ta đương nhiên biết ngươi bị người khác ám toán!
Người đàn ông trung niên lạnh lùng liếc hắn một cái, sau đó nhìn sang đứa con trai còn lại:
– Richard, con có phải cũng định nói với ta, con bị người khác hãm hại?
Richard mồm câm như hến, mới vừa rồi bị ăn một bạt tai, hắn không dám nói thêm gì bậy bạ chọc giận phụ thân mình.
Tuy nhiên trong lòng hắn lúc này lửa giận ngút trời, hắn không hiểu sao tối qua mình có thể hành động như vậy, mặc dù hắn đích xác là song tính (yêu cả nam lẫn nữ), nhưng tuyệt đối không đần độn tới mức đem việc đó công khai, hơn nữa còn dùng phương thức phỏng vấn ghi hình.
Bây giờ coi như thu hồi lại lời nói cũng vô dụng, đoạn video là bằng chứng sống rành rành.
Đoạn video hắn cũng đã xem qua, “hắn” trong video khi nói chuyện tỏ ra rất tỉnh táo, thần trí không hề mơ hồ hay không rõ ràng gì, dù chỉ cần tìm ra một xíu manh mối hắn cũng có thể phát hiện nguyên nhân từ đâu, nhưng đoạn video này thật quá mức hoàn mỹ.
Trong video không có dấu hiệu gì tỏ ra hắn bị người hãm hại, là trong lúc tinh thần tỉnh táo nói ra, phỏng chừng cả nước Mỹ bây giờ ai ai cũng đã xem qua.
Kỳ lạ ở chỗ trong ký ức của hắn không hề có đoạn hình ảnh này, giống như một người khác biến thành dáng vẻ của “hắn”, cố ý tiếp nhận phỏng vấn vậy.
Đây mới là lí do khiến hắn tức điên, bởi vì hắn xác định, người trong đoạn clip kia chính là “hắn”, vô luận từ tướng mạo, thần thái hay cách nói chuyện, đều giống nhau như đúc.
– Sao? Không còn lời gì để nói à?
Đàn ông trung niên để người phụ nữ bên cạnh châm cho hắn một điếu xì gà, nặng nề rít một hơi thật sâu rồi thả một vòng khói thật lớn, tựa hồ tức giận đã hòa theo làn khói biến mất tăm hơi.
– Một lát nữa có một vị khách tới, các ngươi đem chuyện mấy ngày qua kể lại cho hắn một cách thật tường tận. Bất kể là chuyện gì, nhỏ như uống một ngụm nước hay đi vệ sinh bao nhiêu lần đều phải nói ra, hắn sẽ giúp các ngươi giải quyết.
Nói tới đây, người đàn ông trung niên dừng lại một chút, tỏ ra nghiêm túc:
– Còn nữa, thu hồi cái dáng vẻ kiêu ngạo ngu ngốc đó đi, đối với khách phải lễ phép một chút.
– Vâng, thưa cha.
Hai người căn bản không chần chờ đáp ứng, song trong lòng đối với vị khách đang tới tràn ngập tò mò, rốt cuộc là cao nhân phương nào có thể giải quyết vấn đề này cho bọn họ? Đều đã đưa lên mặt báo, liệu còn có thể thu hồi ư?
Người đàn ông trung niên giáo huấn xong, lười biếng nằm trên ghế salon, một bên thưởng thức xì gà, một bên bàn tay không ngừng thám hiểm các vị trí nhạy cảm trên người nữ nhân ngồi cạnh.
Johnson và Richard vờ như không thấy, khép nép đứng ở một góc.
Một lát sau, có một tên quản gia da trắng đi vào, cung kính nói với người đàn ông trung niên:
– Lão gia, Pattinson tiên sinh đã tới.
– Mau mời vào!
Người đàn ông trung niên lập tức nói, bỗng cảm thấy có chút không ổn, buông điếu xì gà xuống, cũng mặc kệ ả đàn bà diêm dúa kia, chỉnh trang lại âu phục, tỏ ra vô cùng cẩn trọng.
Chứng kiến một màn này, Richard và Johnson hơi giật mình, lão ba tựa hồ cho tới bây giờ đều chưa từng tỏ ra thái độ thận trọng với một người như vậy, coi như là Tổng thống Mỹ đích thân tới cũng không hơn thế này.
Quản gia sau khi ra ngoài, người đàn ông trung niên cũng ra tới tận cửa, chờ đợi hoan nghênh vị khách tôn quý đến chơi.
Không bao lâu sau, quản gia dẫn vào một tên đàn ông trung niên da trắng, thân mặc một bộ âu phục màu xám tro được may rất tỉ mỉ, trên đầu đội một cái mũ phớt, tay chống một cây gậy, trên môi có hai phiến râu cá trê. Thoạt nhìn như một vị quý tộc từ thời nước Anh cổ xưa.
– Pattinson tiên sinh, hoan nghênh ngài ghé thăm!
Người đàn ông trung niên thân là chủ nhân của gia tộc McWarden, vô cùng tận tình săn đón.
– Xin chào, James, chúng ta đây là lần thứ ba gặp nhau rồi nhỉ.
Tên đàn ông râu cá trê không một chút dè dặt, tỏ ra vô cùng tự nhiên, gọi thẳng tên gia chủ không hề kiêng kỵ. Vừa nói vừa đem cây gậy cùng mũ phớt đưa cho người quản gia cầm.
Quản gia cung kính nhận đồ rời đi.
James dẫn tên đàn ông râu cá trê vào nhà, mời ngồi ở vị trí chủ tọa, hắn thì ngồi vào bên cạnh, nhìn không giống một vị chủ nhà đang tiếp khách chút nào, ngược lại giống một hạ nhân đang tiếp đón chủ nhân.
– James, lần này ta ở lại New York cũng không lâu, có gì ngươi cứ nói thẳng.
Tên đàn ông râu cá trê trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
– Vâng, Pattinson tiên sinh, chuyện thật ra có liên quan tới hai đứa con trai của ta…
James đem chuyện của hai nhi tử kể sơ lược một lần.
Pattinson tiên sinh khẽ cau mày quan sát Johnson, trực tiếp bỏ qua, sau đó dừng lại trên người Richard:
– Cháu nói là dưới tình huống không hề hay biết làm ra chuyện đó, hơn nữa cũng không lưu lại chút ấn tượng gì?
– Vâng, thưa ngài Pattinson.
Thấy cha mình cũng tỏ ra vô cùng tôn kính, dù đối phương nhìn giống mấy tên quý tộc cổ lỗ sĩ trăm năm trước từ trong tranh sơn dầu, Richard vẫn cung cung kính kính trả lời.
– Nếu là như vậy…
Trong mắt tên Pattison lóe ra tia sáng quỷ dị:
– Đó hẳn là một loại dị năng, thuộc về dị năng tinh thần, hơn nữa cấp bậc không thấp. Ta cũng rất hứng thú với lai lịch của đối phương, phải biết dị năng giả có tinh thần dị năng rất hiếm khi gặp phải.