Trong lúc chờ nhà hàng Lâm thị làm cơm, Hướng Nhật đứng dậy quay về khách sạn Hilton.
Đi tới bên ngoài phòng của tiểu mỹ nữ cảnh sát, Hướng Nhật gõ gõ cửa.
Rất nhanh, tiếng bước chân từ bên trong truyền đến. Cánh cửa được mở ra, Lý Trinh Lan ăn mặc chỉnh tề nhô đầu ra ngoài, nhìn thấy Hướng Nhật, sắc mặt nàng trong giây lát có chút trì trệ, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại như thường, bình thản mà hỏi thăm:
– Anh đã quay lại?
– Ưhm.
Hướng Nhật gật đầu,
– Cha mẹ em đâu? Bọn họ đã quay về chưa?
Tuy rằng Lý Trinh Lan che giấu rất khá, nhưng Hướng Nhật có thể cảm nhận được, nội tâm của nàng không hề bình tĩnh giống như vẻ bên ngoài. Điều này cũng khó trách, bất kể là ai khi đã trải qua chuyện này, sợ rằng cũng sẽ không thể bình thản coi như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
– Bọn họ vừa mới gọi về, nói là gặp được một người bạn cũng từ Hàn Quốc qua, có lẽ sẽ không thể về ăn cơm với chúng ta được.
Thời điểm nói lời này, Lý Trinh Lan đã phải cực kỳ cố gắng. Kỳ thực nàng rất rõ ràng, cha mẹ nàng nào có gặp bạn gì cơ chứ? Loại lời nói dối này nàng chỉ nghe thoáng qua là biết, mục đích của bọn họ, đơn giản chỉ là muốn cho hai người có thêm thời gian riêng ở bên nhau.
Hướng Nhật cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra. Cha mẹ Lý Trinh Lan vừa từ Hàn Quốc sang, nào có trùng hợp hết lần này đến lần khác gặp người quen chứ? Nhưng mà trong lòng rõ ràng thì rõ ràng, ngoài miệng cũng không thể phá vỡ công sức người ta nghĩ ra cái lí do ấy được.
– Xem ra cũng chỉ có hai người chúng ta đi ăn thôi.
Bữa “Tiệc rươu” đã đặt sẵn, Hướng Nhật đương nhiên sẽ không lãng phí từ bỏ, hơn nữa nếu như giờ không mời Lý Trinh Lan dùng cơm, vậy thì cũng uổng phí tâm tư hai người bác kia quá.
– Anh chờ em chút.
Lý Trinh Lan hơi do dự một chút, lập tức nhẹ nhàng nói một câu. Sau đó đóng cửa lại, tiếng bước chân xa dần.
Rất nhanh, cánh cửa một lần nữa lại được mở ra. Thời điểm xuất hiện, trên cổ Lý Trinh Lan có thêm một chiếc khăn tơ lụa màu sắc rực rỡ. Mặc dù chỉ có thêm một cái khăn này thôi, nhưng cả người lại tăng thêm vài phần dí dỏm cùng sự lịch sự tao nhã.
Hai người ngồi taxi đến trước cửa nhà hàng Lâm thị liền xuống xe, Hướng Nhật chỉ chỉ tấm bảng hiệu nhà hàng Lâm thị:
– Ăn đồ ăn Trung Hoa, không có vấn đề gì chứ?
Lý Trinh Lan lắc đầu, giờ ăn cái gì đối với nàng cũng không phải là việc quan trọng, quan trọng chính là, nàng không biết nên đối mặt với nam nhân này như thế nào.
Hướng Nhật cũng không rõ ràng lắm tâm tư phức tạp của Lý Trinh Lan. Dẫn nàng đi tới chỗ ngồi đã đặt trước, rồi phân phó bồi bàn, có thể mang thức ăn lên.
Mặc dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng đồ ăn cũng không phải nói mang là mang lên ngay được.
Hai người trầm mặc ngồi không một lúc lâu. Lâm đại tiểu thư không biết từ nơi nào chui ra, nhìn thấy ngồi đối diện Hướng Nhật là một người con gái xinh đẹp, mỹ quan tinh tế đến kinh diễm, nhất thời làm cho nàng mập mờ khó hiểu rồi bắt đầu nhìn bằng ánh mắt bất bình. Mập mờ không cần nói cũng biết, tức giận bất bình tự nhiên là bởi vì trình độ hoa tâm của Hướng Nhật.
– Tiểu thư cũng là người Trung Quốc sao?
Bởi vì không rõ ràng lắm Lý Trinh Lan có nghe hiểu được quốc ngữ hay không, Lâm đại tiểu thư dùng Anh ngữ đặt câu hỏi.
– Không, tôi là người Hàn Quốc.
Lý Trinh Lan không rõ ràng lắm thân phận của cô gái đột nhiên qua đây hỏi chuyện này, nhưng nàng cũng không ngại mà lễ phép trả lời.
– Ah, vậy còn những người khác đâu?
Nghe được Lý Trinh Lan trả lời là người Hàn Quốc, trong lòng Lâm Dục Tú liền rõ ràng, người này phỏng chừng chính là khách nhân mà người nào đó lúc trước nói muốn mời.
– Chỉ có hai ngươi chúng tôi.
Lý Trinh Lan vẫn lễ phép đáp lại.
Lâm Dục Tú nhất thời tàn bạo nhìn về phía nam nhân kia, không phải nói có bốn người sao? Hừ, nguyên lai chỉ là để lấy lòng một nữ nhân, sắc lang! Hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Lý Trinh Lan nhăn mày, cô bé này cũng quá kỳ quái đi? Hơn nữa lại không có một chút lễ phép nào cả.
Chỉ có Hướng Nhật biết Lâm Dục Tú vì sao lại nổi giận. Quả thật cũng không thể trách hắn được, hắn cũng không ngờ tới cha mẹ Lý Trinh Lan lại ‘tốt’ đến thế, lại có thể tìm cớ để cho hắn và con gái bọn họ ở riêng với nhau? Ngẫm lại, hướng Lý Trinh Lan nói:
– Thật ngại quá, cô ấy là bạn anh, đang giận anh ấy mà.
– Cô ấy là..
Lý Trinh Lan rốt cục hiểu được, khó trách… Nguyên lai là như vậy, nhớ tới cô bé kia vừa nãy dùng giọng điệu chất vấn mình, có chút không được tự nhiên, thử thăm dò:
– Bạn gái à?
– Không phải.
Hướng Nhật lắc đầu.
Lý Trinh Lan trầm mặc, do dự một lúc lâu, nhìn trên nhìn dưới, phát hiện cũng không có ai nghe thấy hai người đang nói chuyện, lúc này mới thấp giọng nói rằng:
– Điều kiện em nói sáng nay, anh suy nghĩ thế nào?
– Điều kiện?
Hướng Nhật trong nháy mắt nhớ lại “Điều kiện” mà Lý Trinh Lan vừa nhắc đến là cái gì, điều này làm hắn dở khóc dở cười song song cũng giả vờ một bộ mặt âm trầm.
– Trinh lan tiểu thư, anh đã nói rồi, nếu như chúng ta phát sinh quan hệ, em sẽ phải là nữ nhân của anh, cả cuộc đời này sẽ phải là nữ nhân của anh.
Thân thể Lý Trinh Lan khẽ run lên, nàng đã phải tạm nhân nhượng vì lợi ích tổng thể, dùng lần đầu tiên của chính mình để trao đổi, thế mà nam nhân này lại còn được đằng chân lân đằng đầu, một lần còn chưa đủ, lại còn muốn chiếm giữ nàng cả đời.
Quá ủy khuất, nhẫn nhịn mãi cũng không được nữa liền trở nên phẫn nộ:
– Em công tác ở Seoul, lẽ nào anh sẽ đến Seoul sống cùng với em sao?
– Em có thể xin nghỉ việc. Đương nhiên, cho dù em vẫn công tác ở Seoul, đối với quan hệ giữa hai người chúng ta cũng không có ảnh hưởng gì lớn cho lắm, lúc nào anh nhớ em có thể sang tìm em, nhưng có điều, em không thể tim bạn trai khác.
Hướng Nhật vẫn muốn dùng loại lý do thoái thác này dọa lui Lý Trinh Lan.
Lý Trinh Lan hung hăng trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt ấy dường như có thể bắn ra lửa, cắn răng nói:
– Em có thể cùng với anh hai lần.
Hướng Nhật không nói lời nào, chỉ cười nhạt, nàng muốn đem thứ này trở thành hàng hóa để mua bán sao? Cho dù là ngươi chịu bán, cũng phải xem người ta có chịu mua hay không đã chứ?
– Năm lần!
Lý Trinh Lan cắn chặt hàm răng, thấy nam nhân vẫn không có phản ứng, rốt cục quyết định:
– Trong khoảng thời gian ở nước Mỹ này, em ở luôn ở bên cạnh anh, bao nhiêu lần cũng được, như vậy anh đã thỏa mãn chưa?
– Trinh Lan tiểu thư, đây không phải mặt hàng để buôn bán, em cũng không phải… là con buôn, nghe rõ chưa? Anh vẫn giữ nguyên câu nói kia, muốn làm cũng chỉ có thể làm nữ nhân của anh cho đến cuối cuộc đời này!
Hướng Nhật rốt cục cũng đáp lại, nhìn không ra, tiểu mỹ nữ cảnh sát cũng có thời điểm ác như vậy với mình, vì để sau này không dính dáng gì với mình, cư nhiên nguyện ý làm đến cái loại trình độ này.
Thân thể Lý Trinh Lan run rẩy với biên độ mạnh hơn hẳn, phẫn nộ, ủy khuất, không cam lòng, cảm thấy hổ thẹn… Các loại tâm tình không giống nhau liên tục quay cuồng trong đầu, cố nén xung động trước mặt nam nhân:
– Trong khoảng thời gian này em sẽ ở cùng anh, hơn nữa em đáp ứng anh sẽ không tìm bạn trai khác, nhưng sau khi về nước, chúng ta không thể liên hệ với nhau nữa, anh cũng không được phép đi tìm em!
Lý Trinh Lan vẫn còn chưa từ bỏ ý định dây dưa cái “Điều kiện” này, khiến Hướng Nhật rốt cục đã mất kiên trì, lạnh lùng nói:
– Lý Trinh Lan, đừng đánh giá mình cao quá, em cho rằng mình đáng giá vậy sao? Chỉ trong khoảng thời gian ở Mỹ này thôi, lại có giá trị mười tám tỷ won?
Những lời này đã bắn trúng nơi mềm yếu nhất trong lòng Lý Trinh Lan, sắc mặt nàng trong nháy mắt trở nên trắng bệch, nước mắt cũng không kiềm chế được nữa, chảy ra.
Hướng Nhật giả vờ như không nhìn thấy, kỳ thực chuyện này căn bản chính là phiền não Lý Trinh Lan tự tìm lấy, nàng hoàn toàn có thể làm như chính mình chưa cho nàng cái gì, hết lần này tới lần khác lại tự cho là đúng mà cho rằng bồi tiếp mình lên giường là có thể “Xóa bỏ” hết nợ nần, nàng nghĩ mình vì có thể chiếm lấy thân thể nàng mà làm như vậy sao?
Nếu thật là như vậy mà nói, chỉ sợ cũng không cần chờ tới bây giờ.
Hướng Nhật nghĩ như vậy là không sai, nhưng cũng không có quá suy nghĩ nhiều, một trăm triệu tệ kia đối với hắn mà nói cũng chỉ là một hạt cát trong sa mạc, nhưng đối với Lý Trinh Lan lại là một con số thiên văn, làm cho nàng nghĩ lầm nam nhân này có ý đồ với nàng.
– Tốt, em đáp ứng anh, cả đời này sẽ làm nữ nhân của anh!
Mạnh mẽ gạt hai dòng nước mắt, Lý Trinh Lan trừng đôi mắt đỏ rừng rực, vẻ mặt không còn gì để mất nói ra.